Chuyện gặp Trầm Trác Vân hôm đó, Kim Kiến Thành cũng không nói lại cho Bách Bác biết.
Cậu về đến nhà, bế Chanh vào lòng thân thiết một phen, bắt đầu sắp xếp lại các sự việc. Hạ Sùng Nhạc nói hai người họ lúc trước đã chia tay, trên thực tế, thái độ của Bách Bác đối với Trầm Trác Vân chính là không lưu tình, mà Trầm Trác Vân vẫn nhớ mãi không quên Bách Bác. Theo thái độ của ba người kia, có thể thấy được vô luận trước kia họ yêu nhau nhiều ra sao, hiện tại cũng chỉ có Trầm Trác Vân đơn phương tình nguyện.
Mặc dù Bách Bác có lần lén cậu đi gặp Trầm Trác Vân, nhưng cậu cũng không cảm thấy gì. Bách Bác nếu thật sự còn thích Trầm Trác Vân, sẽ không miễn cưỡng ở cùng một chỗ với cậu, Kim Kiến Thành nghĩ như thế. Thế là rất nhanh cậu đã vứt chuyện này ra khỏi đầu, không hề nghĩ nhiều.
Tới ngày sinh nhật, Kim Kiến Thành và Bách Bác cùng nhau trở về nhà cũ một chuyến. Cha mẹ Bách Bác vẫn hòa ái như trước, người một nhà cùng ngồi quanh bàn cơm, không khí mặc dù không đến nỗi náo nhiệt, nhưng cũng coi là ấm áp.
Lúc Bách Bác cố gắng cắt bánh ngọt xong, Kim Kiến Thành chỉ ăn mấy miếng bánh rồi buông dĩa, nghe Bách lão thái thái hỏi: "Tiểu Bác và con gần đây có khỏe không? Thời tiết trở lạnh, con phải nhắc nhở nó khi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo hơn."
Nghe được danh xưng "Tiểu Bác" này, Kim Kiến Thành thiếu chút nữa cười ra, nhưng cậu rất nhanh liền nghiêm mặt, cung kính đáp: "Con biết, con sẽ chú ý."
Đang ở không xa là Bách Bác cùng Bách lão tiên sinh nói chuyện, nên không chú ý đến đoạn đối thoại của Kim Kiến Thành và Bách lão thái thái. Bách lão thái thái dường như đoán được suy nghĩ của Kim Kiến Thành, cười meo meo nói: "Đây là nhũ danh của nó, bất quá sau này lớn lên rất ít khi gọi. Nó không thích bị người ta gọi như vậy, nói nghe giống như tên của con gái."
Kim Kiến Thành cũng mỉm cười một chút: "Kỳ thực nhũ danh này rất đáng yêu."
Bách lão thái thái dường như tâm tình rất tốt, hỏi Kim Kiến Thành một chút chuyện của đứa nhỏ, biết thai nhi là con trai, có vẻ rất cao hứng, tỏ ý phải lập tức tra từ điển, chuẩn bị tên cho cháu nội. Đối với chuyện này Kim Kiến Thành cũng không có ý muốn giành, cậu biết mình từ trước đến nay không có cái gọi là thiên phú, cho nên phải làm phiền hai vị lão nhân.
Cậu cùng Bách lão thái thái nói chuyện, bỗng nhớ tới lúc Bách Bác biết được đứa nhỏ là nam, trên mặt có chút đắc ý lại kiêu căng cười khẽ, không khỏi ấm áp trong lòng. Tuy rằng cậu muốn có con gái, nhưng thực ra cũng muốn cả con trai, việc duy nhất khiến cậu lo lắng là làm sao dạy dỗ được đứa trẻ, biết Bách Bác coi trọng đứa nhỏ, vô hình trung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc chạng vạng, Bách Bác cùng Kim Kiến Thành dùng xong bữa cơm chiều, liền rời khỏi nhà cũ. Trên đường về, Kim Kiến Thành nói: "Em có quà muốn tặng anh."
"Quà?" Nam nhân nhạy bén hỏi.
"Vâng." Kim Kiến Thành gãi má, mang từ trong ba lô ra một cái hộp, đưa cho đối phương đồng thời nói: "Không có gì quý giá, cũng không bằng quà ba mẹ tặng, chỉ là một món quà bình thường..." Quà mà cha mẹ Bách Bác tặng sinh nhật anh ba mươi tám tuổi là một chiếc xe cùng một điểm kinh doanh bất động sản, lễ vật của Kim Kiến Thành tự nhiên không thể sánh bằng.
Bên tai truyền đến âm thanh đối phương xé mở lễ vật, Kim Kiến Thành có chút khẩn trương, nhìn lại, thấy vẻ mặt Bách Bác không có gì đặc biệt kinh hỉ, chính là mở miệng nói: "Tôi cứ tưởng em sẽ tặng một thứ khác."
...Đồ vật khác?
Kim Kiến Thành sửng sốt một chút, đem cuộc đối thoại của hai người ngày đó hồi tưởng lại, nghĩ đến lúc mang Chanh về, cậu hỏi đối phương có thích mèo không, nam nhân trả lời là "Không chán ghét"; trên thực tế với tính tình Bách Bác, nói "Không chán ghét" cũng đồng nghĩa với việc anh "Thích".
Hiện tại cậu mới nhớ đến chuyện này, nhưng lúc trước chuẩn bị quà sinh nhật, ngay từ đầu đã không có ý định mua thú nuôi.
"Anh muốn nuôi mèo?" Kim Kiến Thành khẽ cười.
Bách Bác từ chối cho ý kiến, dùng một giọng như là đang hỏi "Vì cái gì không được?" với một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cậu.
"Em cảm thấy hiện tại trong nhà không nên có vật nuôi." Kim Kiến Thành bình tĩnh nói.
"Tại sao?" Ánh mắt Bách Bác hơi hơi thay đổi, giống như có chút động khí, lại cảm thấy kết luận như vậy thật buồn cười.
Ngay lúc không khí chiến tranh đang căng thẳng, Kim Kiến Thành phóng nhuyễn âm thanh, nói: "Không đầy chín tháng nữa, trong nhà sẽ xuất hiện thành viên mới. Vạn nhất đứa nhỏ dị ứng lông mèo, vậy không tốt lắm, chắc anh cũng không muốn gửi mèo nuôi ở nơi khác. Chờ xác định được đứa nhỏ không dị ứng, lại nuôi mèo được không?"
Bách Bác nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, dù sao Kim Kiến Thành nói cũng có lý, anh tựa hồ không tìm được lý do gì để cãi lại, cuối cùng tức giận nói: "Em không công bằng!"
Kim Kiến Thành dở khóc dở cười, đành lảng sang chuyện khác: "Quà em tặng anh có thích không?"
"Miễn cưỡng có thể nhận." Bách Bác hừ một tiếng, đem hòm truyền cho cậu, tay cũng đưa lại đây.
Cậu sửng sốt một chút mới hiểu được ý của đối phương, bắt lấy tay anh, thay đối phương đeo vào. Chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay nam nhân cũng không có vẻ đột ngột, Kim Kiến Thành nói: "Nhìn đẹp lắm."
Bách Bác nhìn một chút, không được tự nhiên nói: "Mắt thưởng thức của em... coi như không tệ."
"Đây là khen ngợi?" Tuyên Hoà nở nụ cười.
"... Hừ."
Buổi tối, Kim Kiến Thành tắm xong, muốn trước khi ngủ đi xem qua manhua nên đi xuống tầng, Bách Bác cũng vừa tắm xong đang đi vào phòng, cầm trên tay một chai rượu vang đỏ cùng hai ly thủy tinh.
Cảm nhận được ánh mắt của Kim Kiến Thành, Bách Bác thường thường nói: "Lại đây, uống rượu cùng tôi." Anh nói xong, lại có chút không kiên nhẫn bảo: "Đây là đáp lễ."
Kim Kiến Thành theo phía sau nam nhân, hai người đều tự ngồi xuống. Cậu nhìn Bách Bác mở nắp chai ra, đưa tay đón lấy ly rượu hồng từ đối phương, thoáng nhấm nháp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy hương thơm tràn đầy, mặc dù cậu không sành uống rượu, nhưng cũng có thể cảm giác chai rượu này rất quý.
Đối diện với Bách Bác đang mặc áo ngủ, nút thắt chỉ cài một nửa, khi tựa lưng vào ghế ngồi, trong lúc vô tình lộ ra chút da thịt ở ngực cùng eo nhỏ, trong phòng tràn ngập không khí mờ ám, Kim Kiến Thành cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, lại hớp một ngụm rượu lớn.
Nam nhân chăm chú nhìn cậu, sau một lúc lâu, thở dài, cái gì cũng chưa nói.
Kim Kiến Thành cảm thấy được trong bụng một trận ấm áp, thân thể có cảm giác ấm nóng dào dạt, cảm quan trở nên có chút mơ hồ, nhưng lại cảm thấy có chút thoải mái dị thường. Cậu tựa lưng lên ghế, hỏi: "Chai rượu này... có phải rất quý?"
"Đúng." Bách Bác không chút để ý nói, "Em uống quá nhanh."
Kim Kiến Thành xoa xoa hai má, nói: "Phải không? Em không biết... Em mới uống rượu có mấy lần, một lần là khi tốt nghiệp đại học..." Cậu nở nụ cười: "Bất quá rượu này so với rượu em đã từng uống còn ngon hơn."
Bách Bác lười biếng liếc cậu một cái, không có ý đáp lời, nhưng một cái liếc mắt ấy, lại làm cho Kim Kiến Thành cảm thấy tim mình đập nhanh thêm một chút. Nhưng cậu lại nghĩ, cảm thấy này hơn phân nửa là lỗi giác (cảm giác sai), đại khái bởi vì uống rượu, nên hiện tại có chút váng đầu.
Hai người yên lặng uống rượu, Kim Kiến Thành có chút say, cũng chịu không nổi loại không khí trầm mặc này, nhỏ giọng nói: "Anh nói gì đi a."
Bách Bác giống như buồn bực liếc cậu một cái, nói: "Em muốn tôi nói gì."
"Nói cái gì..." Kim Kiến Thành lẩm bẩm, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: "Đúng rồi, hôm nay em mới biết được, thì ra nhũ danh của anh đáng yêu như thế..."
Khuôn mặt Bách Bác cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."
Nhưng Kim Kiến Thành đã bị men rượu làm cho say nên không chú ý đến ngữ điệu cảnh cáo của đối phương, cậu bật cười, nhẹ nhàng mà kêu lên: "Tiểu Bác..."
Nam nhân lúc này đã tức giận đứng lên, buông chén rượu, hung hăng nói: "Không được kêu!"
Kim Kiến Thành mềm mại nở nụ cười, cố ý nói: "Vì cái gì không được kêu? Tiểu Bác... nghe thật đáng yêu."
Bách Bác mặt không đổi sắc, nhưng tai lại đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay tức giận. Anh bước lại đây, đoạt lấy chén rượu của Kim Kiến Thành, lạnh lùng nói: "Em say rồi, đi ngủ thôi."
Kim Kiến Thành nhỏ giọng nói: "Em không say, mới uống một ly thôi mà."
Trên mặt cậu ửng đỏ, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ vô tội. Bách Bác buông chén rượu, nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng túm lấy cổ tay cậu, đem cả người cậu kéo khỏi ghế, đẩy người lên mép giường.
Kim Kiến Thành nằm xuống, do mang men say nói: "Thật dễ chịu, em mới uống một ly."
"Tôi không định để em say." Bách Bác có chút không được tự nhiên nói, "... Kế tiếp, không phải là đáp lễ."
Kim Kiến Thành có chút nghi hoặc, chính là mới nâng mặt lên muốn nói, môi đã bị nam nhân chặn lại.
Cậu chưa từng trải qua tình ái như thế này, động tác Bách Bác chậm mà dịu dàng, vừa hôn vừa vuốt ve cậu, rồi mới tiến vào, trước động tác mập hợp, dưới ngọn đèn hôn ám, Kim Kiến Thành trộm nhìn động tác mang bảo hộ của đối phương, nhịn không được đưa tay sờ soạng vài cái, xúc cảm quả thật có chút kỳ dị.
BẠN ĐANG ĐỌC
{CHUYỂN VER - BIBLEBUILD} [HÔN NHÂN TẠM ĐƯỢC]
FanficBÁCH BÁC x KIM KIẾN THÀNH Chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Huỳnh Dạ. Lạnh lùng công, ôn nhu thụ, nhẹ nhàng, hiện đại, 1x1, H...