[SaneGen] Sad END.

237 10 6
                                    

Note: Hổng biết đặt tên gì, thôi đặt đại SE đi, haha.

PS1: Fic cuối cùng khép lại 2023, đếm ngược Tân xuân 2024.

PS2: Happy Lunar New Year.

Cảnh báo:  Có tình tiết bạo lực, đổ máu, cái chết,  bạo hành trẻ em, cả fic bao trùm màu u ám, chết chóc, nhân vật trầm cảm, có biểu hiện suy sụp tinh thần. 

Một câu tóm tắt: Không có phép màu nào có thể bù đắp được những mất mát đã trải qua.

---------------Chính văn-------------

Mùa đông năm nay rất lạnh, đứa trẻ nằm co ro trong tuyết, cả người nó bị tuyết phủ đến đông cứng.

Lạnh, lạnh đến mức tay chân tê cóng, ý thức dần dần mơ hồ.

Tôi tự hỏi, nếu tôi cứ thế chết đi, tôi có được lên thiên đường không?

Tôi đã lang thang rất lâu rồi, tôi đã lang thang lâu đến mức tôi không còn nhớ được tôi đang đi tìm cái gì. Tôi chỉ biết rằng có một cái gì đó không ngừng thôi thúc tôi phải đi tìm, một cái gì đó, nó như một cây gai cắm trong lòng, không lúc nào không rỉ máu.

Tôi đang đi đâu? Tôi phải tìm kiếm thứ gì? Tôi không biết, tôi chỉ không ngừng cố gắng lang thang khắp nơi.

Khi nhìn thấy một mái tóc ngắn màu trắng nhạt cùng tấm lưng gầy gò, tôi lại theo bản năng đuổi theo nhưng khi đối phương quay lại, đó là một khuôn mặt xa lạ mà tôi không biết, tôi thất vọng bỏ đi.

Tôi đã lang thang rất lâu rồi, vừa đói vừa mệt, nhưng mỗi khi tôi muốn nghỉ ngơi, tôi lại không có nơi nào để đi cả.

Không nhà, không người thân, ngay cả danh tính cũng không có.

Tôi đã không còn nhớ rõ mình là ai, tôi chỉ đi loanh quanh, đi tìm một cái gì đó, rất quan trọng, rất rất quan trọng, cho dù bị đói, bị rét, bị người khác đánh đập, tôi cũng sẽ không dừng lại.

Bởi vì tôi phải đi tìm người đó, cho dù tôi đã không còn nhớ người đó là ai, cho dù tôi không biết mục đích là gì , cho dù tôi không biết đi đâu để tìm. Tôi cũng sẽ không dừng lại. Không bao giờ.

Nằm co ro dưới hiên nhà rách nát, cả người bị tuyết chôn vùi, ý thức của tôi đã trở nên rất mơ hồ, có lẽ mình sẽ không còn nhìn thấy được ánh sáng ngày mai nữa, có lẽ sinh mệnh của mình đến đây là kết thúc rồi.

Ánh sáng dần dần biến mất khỏi mắt tôi, tôi chậm rãi chìm vào bóng đêm vô tận.

-------+++++------------

Những người mặc bộ quần áo kín mít màu đen không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nơi này vừa tiêu diệt một con quỷ, huyết quỷ thuật của nó là giảm nhiệt độ của cả ngôi làng xuống âm độ, khiến ngôi làng cho dù đang giữa mùa hè cũng vẫn có tuyết rơi, nơi nơi tuyết đóng trắng trời, khung cảnh bao trùm một màu trắng hoảng mắt. Tuyết không ngừng rơi, gió thổi từng cơn buốt giá, từ cành cây ngọn cỏ đến nhà cửa, vật dụng đều đã bị đóng thành từng tảng băng lớn. Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng bọn họ, những Ẩn đội chăm chỉ vẫn đang không ngừng cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách , hy vọng có thể cứu được cho dù chỉ là một sinh mạng.

(SaneGen) Khô Mộc Phùng XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ