15.

240 27 1
                                    

Quán cà phê nhỏ ở góc phố đông đúc, nơi đây luôn mang cảm giác ấm áp và thoải mái cho nhiều người dân. Thêm nữa là đồ uống rất ngon, vừa hợp khẩu vị của đa số người dân đại chúng. Đó là những gì mà Jisung nghe được từ các bài review trên Internet và bạn bè xung quanh.

Chào bạn, em là Jisung. Hiện tại đang là sinh viên năm 2 đại học, cuộc sống gia đình đủ đầy và bình yên. Tính em nó tretrau nên từ khi lên đại học đã xin bố mẹ được ở riêng, tiện gì tự sinh hoạt cho trưởng thành. Người lớn dù lo cho đứa con trai bé bỏng nhưng thấy em khẩn cầu vậy cũng đành gật đầu đồng ý.

Chiều nay may mắn lại trống tiết, Jisung quyết định đến thăm quán cà phê mà ai ai cũng khen kia xem sao. Mở bản đồ, má thật chứ. Em đã mù đường thì chớ, giờ cái quán nó còn lòng vòng đâu đâu để cái bản đồ chỉ đường như cớt này đây. Thở hắt nặng nề, Jisung vẫn một lòng quyết tâm đến được cái chỗ đó. Và wow, với cái tài tư duy của mình, em đã đi lộn đường trên chục lần. Cuối cùng em phải đanh mặt đi hỏi đường cho đỡ quê, bà lão tạp hóa nhìn em quay lại đường này mấy lần cũng thấy thật buồn cười và đáng yêu, bà vẫy em lại rồi chỉ đường. Trước khi đi còn dí vào tay em  5 cái kẹo sữa, khen rằng do em dễ thương nên bà tặng. Jisung ngại ngùng cảm ơn bà rồi đi theo lối chỉ, biết nó dễ vậy thì ngay từ đầu cho nhanh. Vừa đi, em vừa mắng tên Han Jisung 2 tiếng trước.

Sau khi rẽ qua 3 cái lối thì em đã đến nơi, nhưng....nó đóng cửa rồi. Jisung đứng nhìn cái biển "close" mà đau lòng muốn nằm khóc luôn. Mẹ ơi, công sức đi 2 tiếng tìm đường của em. Ngồi xuống bậc thang của quán, em mở điện thoại ra nhìn thời gian hiện tại. 19h, tầm này quán đóng cửa sớm ghê ha. Tay bóc vỏ chiếc kẹo sữa bà cho, em bỏ vào miệng mà ngậm. Hai chân ngoe nguẩy, ngồi đây một lát rồi về, tiện nhớ đường luôn - mai đến tiếp!

"Aaa, Han Jisung thật đúng là một tên ngốc mà!!!!"

Êm cái đít, em nhấc người dậy rồi đi về. Lười thế nào cũng không thể ngồi mãi đây được, nãy có người qua đường con tưởng em bị đuổi khỏi nhà, định bố thí em chút tiền. Han Jisung lúc đó ngại điên, không biết nói gì ngoài lời giải thích ngắn gọn dễ hiểu.

Chiếc móc hình Quokka ở cặp em rơi xuống mà Jisung không biết, cứ thế bỏ vật nhỏ ở lại nơi cửa quán cà phê. Thong dong bước đi trên đường, Jisung nghĩ đến việc ngày mai nên gọi đồ uống gì.

...

Nhỏm người dậy khỏi giường, Jisung mắt nhắm mắt mở đi vệ sinh cá nhân. Thay trang phục cẩn thận, em đi soạn sách vở. Đóng cặp sách, em mới đứng suy nghĩ một hồi, tự hỏi sao lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhìn phần móc, em nhớ ra bé Quokka nhỏ. Khuôn mặt bàng hoàng tìm kiếm xung quanh, ngó từ dưới đất lên trên bàn rồi giường. Em vò đầu, cố nhớ lại nó có thể rơi ở đâu được. Đại não chuyền đến hình ảnh quán cà phê, em muốn ngã ngửa ra ngất luôn cho lành. Giờ chỉ còn nơi đó ra là có cơ hội tìm thấy thôi, em mím môi đeo cặp sách đến quán.

Vì lần này em đã nhớ đường nên việc thời gian đến quán được thu gọn lại là đương nhiên nhưng với cái độ lòng vòng thì vẫn vậy. Jisung cúi người thở dốc khi đã phải dùng đôi chân nhỏ này chạy muốn độn thổ đến đây. Nhìn ngoài thềm, không thấy Quokka. Có thể chủ quán đến đã thấy và mang vào rồi, mong vậy ạ. Đẩy cửa bước vào, ánh đèn vàng trong quán làm không khí trở nên thật thoải mái và đơn giản. Bày trí không quá cầu kỳ, đủ không gian cho tất cả. Ở quầy đang có bóng lưng cặm cụi pha đồ uống, em bước lại gần, khẽ giọng gọi.

「 𝐀𝐋𝐋 𝐀𝐁𝐎𝐔𝐓 𝐔𝐒 」Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ