1 .Gặp Gỡ

1.2K 28 0
                                    


Engfa , một cô gái vừa qua tuổi trăng tròn hai năm, tức cô mười tám tuổi , đủ tuổi vị thành niên. Đêm trăng rất sáng , đồng cỏ hai bên ven ruộng tiếng ểnh ương rẩy rắc một khúc nhạc không đều âm, nhấp nhô hỗn tạp, lại khiến người dễ mũi lòng cô đơn. Bên giường tiếng ho cạch cạch của một người đàn bà lanh lãnh trong không gian, vừa ôm ngực, vừa vỗ về giọng ho của mình giảm tần suất thấp nhất, bất quá , đã làm đứa con gái của bà thức giấc.

Engfa lồm cồm ngồi dậy, vén mái tóc dài ra sau lưng, thuận tay vuốt tấm lưng gầy của má, giữa trán xuất hiện nếp nhăn lại, cô đang lo lắng.

Má Engfa mỉm cười , rồi lại ho, đồng thanh với ểnh ương đang hát, kéo cô nằm xuống cạnh bà.

"Mook , mày thức rồi hả. Còn mấy ngày nữa thi đại học , ráng ngủ đi. Má thấy ểnh ương kêu, ho theo nó chứ mày lo cái gì, má chưa chết đâu."

" Sáng mai con qua nhà con Chompu chút."

"Mày qua bển chi quài vậy. Mượn của người ta bao nhiêu nhúm gạo rồi ?"

"Má ngủ đi."

Tiếng gà gáy ò o của nhà kế bên, Engfa dụi mắt ngồi dậy, mà má cô thì đi đâu mất rồi, bước xuống giường ra cái lu ngoài sân, hất nước mưa liên tục vào mặt mới chét một chút muối lên bàn chải, chải vào răng. Nhà cô không tiền, đương nhiên có muối đánh răng là tốt lắm rồi.

Úp mặt vào khăn lau quan một lượt, mùi khăn tanh nồng sương, Engfa tiện tay quăn luôn cái khăn qua thau nước mưa dưới sàn. Tiếng lục đυ.c bên ngoài phát ra.

" Thằng Sun nó nói mấy bữa mày đi thi, nó cho mày cái khăn mới lên sì phố có xài với người ta. Cái khăn của mày, như nùi dẻ."

"Cái thằng đó ba xạo lắm má ơi."

"Ai mà biết, nó không cho thì má lên chợ mua cho mày. Cũng tính lên mua cho mày mấy bộ đồ."

"Thôi khỏi đi, đom lại mấy nhát là mặc được chứ gì, không để ai thấy thịt là được rồi."

Bà Năm mẹ Engfa dúi vào tay cô một nhúm gạo bằng lòng bàn tay.

"Má mới qua nhà con Chompu , nó nói lu gạo nhà nó hết rồi, má nó đi tỉnh chưa về. Mày coi nấu nồi cháo , kêu con Chompu quan ăn luôn."

Nền đất nung gập ghềnh, ngón chân trần của Engfa dẫm lên chèn bẹt. Ngồi xuống bãi củi đun lửa bắt lên nồi cháo. Nhìn vào ngọn lửa xanh vàng, cô bỗng đưa hồn suy tư.

Quê cô mấy năm nay thất mùa trầm trọng, lúa gạo trong nhà không còn một hạt, mà hễ đến mùa gặt thì mưa đồng loạt kéo về như dông táp đất, một đêm gió làm rền , sáng ra nhà ai nấy khóc, giàu cũng khóc, nghèo cũng khóc.

Giàu khóc không có lúa bán ăn tết, nghèo khóc không có đất để đi làm thuê, không làm thuê cũng không có gạo ăn tết. Nên cả làng quê đều chìm trong tiếng khóc than. Mà nhà Engfa, nằm trong viện nghèo mà khóc.

Lụp cụp lụp cụp tiếng củi bị hất ra, ùn ục nồi cháo sôi trào.

"Mook, mày làm gì ngồi như chết rồi vậy, nồi cháo sôi mất hết phân nửa gạo tao đưa má mày rồi."

Con Chompu vừa qua, hất củi ra, nhăn mặt hướng Engfa quát mắng. Engfa mặt không thái độ gì, đứng lên.

"Vậy mày với má ăn đi, tao không ăn."

[ Englot ] -Hẹn Uớc -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ