Nhóc lừa đảo (下)

453 59 1
                                    

4

Tăng Kỳ và Bành Lập Huân tối nay sẽ không trở lại trụ sở, những đồng đội còn lại có phần choáng váng. Mà Triệu Gia Hào, một nam nhân rất tỉnh táo vì uống Sprite cả đêm chỉ có thể chăm sóc cho Lạc Văn Tuấn, người tính đến hiện tại tương đối yên tĩnh. Những người còn lại thì để cho đội trưởng lo

Lạc Văn Tuấn không phải là người uống rượu giỏi, nhưng cậu có thể uống rất nhiều rượu, cậu rất trầm lặng và ngoan ngoãn khi ở trên xe, chỉ cầm túi bằng một tay còn tay kia ngẫu nhiên nghịch chiếc điện thoại di động trông có phần lóng ngóng

Triệu Gia Hào nhịn không được nữa muốn ôm túi đồ đi, không ngờ Lạc Văn Tuấn lại giữ chặt và né ra xa khỏi tay anh: "Không giành của em, chỉ giúp em cầm có được không?". Anh cảm thấy như mình đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng thực sự đối với một đứa trẻ trong cơn say, anh buộc phải xử lý mềm mỏng như vậy.

Đối phương vẫn không chịu buông tay. "Anh sẽ trả lại cho em khi chúng ta đến nơi, được chứ?". Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng trả lời và lắc đầu. "Không cần đưa cho tôi, đưa cho Triệu Gia Hào."

Triệu Gia Hào sững sờ trong giây lát khi tên anh đột nhiên được nhắc đến. "Tại sao lại đưa cho anh ấy?"

"Lúc nãy anh ấy ăn không đủ, buổi tối sẽ đau dạ dày" . Lạc Văn Tuấn cúi đầu, cầm túi và nói một cách bình tĩnh. Triệu Gia Hào đứng yên tại chỗ, không nói thêm lời nào. Đầu óc anh như uống phải đồ uống có ga, đủ loại cảm xúc bị bao bọc trong bong bóng sôi lên khiến mắt Triệu Gia Hào cay nhoà đi

Một ý nghĩ gần như hoang đường mơ hồ hiện lên

"Nhưng có lẽ anh ấy sẽ không cần bánh bao của tôi." Lạc Văn Tuấn cô đơn nói. "Gần đây anh ấy có vẻ giận tôi."

Triệu Gia Hào vừa tức giận vừa buồn cười trước những câu nói bán thảm của cậu. Tại sao cái người này khi say rượu lại trở thành bậc thầy logic rồi? Rõ ràng em là người tránh mặt anh trước, giờ lại oán hận anh giận em?

Tên nhóc không biết nói đạo lý!

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc anh cùng cậu nói lý lẽ, Triệu Gia Hào chỉ tiếc mình không ghi âm lại lời nói của tên này.


5

Ngay sau khi trở về trụ sở, Triệu Gia Hào nắm lấy tay áo Lạc Văn Tuấn và dẫn cậu xuống xe, anh thản nhiên ném túi của mình vào đại sảnh và đưa Lạc Văn Tuấn lên lầu về phòng ngủ. Nhìn thấy Lạc Văn Tuấn lặng lẽ ngồi trên giường, anh đặt bánh bao lên bàn cạnh giường, Triệu Gia Hào rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm và cởi chiếc áo khoác đặt xuống chiếc ghế bên cạnh. "Chờ một chút ha, a dì có nấu canh giải rượu, anh xuống bếp lấy cho em."

Anh chưa kịp bước tới cửa thì cánh tay bất ngờ bị nắm lấy, sau đó cả người bị ép vào cửa. "Đừng đi."Lạc Văn Tuấn ôm eo anh, vùi mình vào hõm cổ anh như một con chó con thậm chí còn cọ sát vào đó.

Triệu Gia Hào cố gắng suy xét tình huống trước mắt, hiện tại bây giờ cậu có nhận ra anh hay không? "Lạc Văn Tuấn?" Anh cố gắng phớt lờ hơi thở nóng hổi phả vào một bên cổ, đồng thời cũng không quên suy nghĩ bây giờ có nên đẩy ra hay không, nhưng đẩy ra như thế có vẻ sẽ rất đau, dù sao anh cũng không ghét cảm giác này.

[𝑇𝑟𝑎𝑛𝑠] [𝑂𝑛𝑒𝑙𝑘] 𝑀𝑢𝑙𝑡𝑖𝑣𝑒𝑟𝑠𝑒Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ