Tôi là Long, một tên nhân vật phụ chính hiệu. Cái loại có đầy ngoài đường mà bạn chỉ cần liếc mắt phát là thấy ấy. Tôi không học hành xuất sắc, nhưng cũng không ngốc đến tệ hại. Tôi không có vô số bạn bè, nhưng cũng không phải một tên tự kỉ. Tôi không đẹp trai soái ca, nhưng cũng không xấu đau xấu đớn.
Có thể nói, tất cả mọi thứ về tôi đều...trung bình đến kỳ lạ. Thứ duy nhất đặc biệt chắc là tôi hơi nhát một chút.
Trái ngược hoàn toàn là thằng bạn thuở nhỏ của tôi. Tài. Đúng như cái tên, nó gần như cái gì cũng giỏi. Học hành xuất sắc, chơi thể thao như thần, đẹp trai như idol hàn quốc. Nó là kiểu nhân vật chính điển hình ấy, còn tôi chỉ là nhân vật nền. Thế mà chẳng hiểu tại sao bọn tôi vẫn chơi với nhau được. Kì lạ phải không?
"Long. Nếu mày còn nằm ườn ra bàn như vậy trong tiết toán thì sẽ bị ghi vào sổ đầu bài đấy."
Thằng tài nhắc nhở tôi. Hiện tại là phút thứ 25 của tiết 5 và tôi đang cực kỳ, cực kỳ lười. Toán là thứ mà chả ai thích cả. Tôi cũng không ngoại lệ.
"Mày không hiểu đâu...tao đang chán đời lắm đây này!"
Tôi đáp lại lời nó một cách chán nản. Bàn tay tôi lại theo thói quen mà bắt đầu tháo dỡ cây bút bi tội nghiệp.
"Thằng như mày mà cũng biết chán đời á?"
Nó nhướng mày trong khi hỏi lại tôi và điều này làm tôi có hơi bực mình. Bộ trong tôi giống một đứa vô lo vô nghĩ lắm ư? Đang sầu thối ruột vì đã 19 tuổi mà vẫn chưa mảng tình nào vắt vai đây này!
"Biết chứ! Tao đang sầu lắm đây này...nếu cứ cô đơn thế này mãi thì tao thà biến thành gái còn hơn! Mà mày nữa, sao đến giờ vẫn chưa có người yêu vậy? Kén chọn quá là ế luôn đấy."
Đúng vậy. Thằng tài cũng giống như tôi, chưa yêu ai bao giờ. Nhưng khác với đứa không có ai thích như tôi, nó chỉ đơn giản là không vừa ý cô nào, kể cả hoa khôi của trường cũng từng tỏ tình với nó. Nhưng vẫn bị cục nước đá này từ chối.
"Tao muốn tập trung vào việc học-"
"Tài! Long! Lại nói chuyện trong giờ học à!? Hai em ra ngoài hành lang đứng cho tôi!"
Thầy Minh quát lớn và chỉ tai ra cánh cửa. Tôi và thằng Tài nghe thấy vậy thì chỉ biết xách đích ra ngoài đứng. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên bọn tôi bị như vầy. Không biết vì sao nhưng cứ ngồi gần nhau là chúng tôi lại ngứa mồm không chịu được.
Thằng Tài và tôi ngoan ngoãn đứng trước cửa lớp một lúc lâu, nhưng sự nhàm chán lại khiến bọn tôi tám chuyện một lần nữa. Và...
"Đã ra ngoài đứng rồi mà còn nói chuyện! Mấy em giỏi thì biến về luôn đi!"
Đoán xem? Bọn tôi đi về thật. Dù sao thì cũng sắp tan học rồi mà, về sớm chút cũng chẳng sao. Nhưng có vẻ thằng Tài không nghĩ thế.
"Ê mày, còn cái cặp..."
"Kệ đi, mai lấy cũng được mà!"
Tôi thúc nhẹ cùi chỏ vào tay nó rồi cả hai thằng kéo nhau ra quán net. Đúng hơn là có mình tôi muốn đi thôi, nhưng sao có thể để bạn mình ở lại được chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi Và Thằng Bạn, Tại Genshin Impact
FanfictionLong, một tên nhân vật phụ chính hiệu và Tài, một thằng nhân vật chính điển hình đột nhiên thăng thiên một cách củ chuối. Khi tỉnh tỉnh dậy, hai người phát hiện mình vẫn còn sống. Phải không...? Họ gặp kẻ tự xưng là "Tác Giả" ở một vùng không gian t...