Chương 4: Thuốc Thanh Tẩy Đa Năng Của Snape (2)

72 14 0
                                    

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, cơ thể mang lại cảm giác nặng nề của một người bất động trong một khoảng thời gian dài.

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, bởi vì hắn đã dành đủ thời gian hồi phục sau những lời nguyền và dấu ấn hắc ám chết tiệt trong khu bệnh xá của Madam Poppy đến độ có thể biết ngay nó là gì.

Hắn thoáng nhớ lại ký ức đã bị một đám quạ cho uống thuốc đến bất tỉnh, và thắc mắc liệu Poppy có đầu độc hắn bằng quá liều thuốc giảm đau và các loại thuốc hồi phục gây ảo giác cấp tính hay không.

Nhưng khi hắn liếc nhìn xung quanh để tìm y nữ, hắn nhận thấy rằng có lẽ hắn không nằm trong phòng bệnh của Hogwarts, hay thậm chí ở St. Mungo, trừ khi ai đó bất ngờ quyết định trang trí lại; và trong trường hợp đó, hắn sẽ thẳng thắn khen ngợi họ vì sự lựa chọn phong cách thiên nhiên rất chân thực này.

Các bức tường được làm từ vỏ cây, theo như hắn có thể đoán, và những dây leo phát sáng phủ kín các bức tường để cung cấp thứ ánh sáng dịu ấm. Nó đủ sáng để rọi khắp căn phòng nhưng cũng đủ mờ đi để cho phép mắt hắn thích nghi với độ sáng.

Hắn liếc mắt xuống và thấy rằng hắn đang mặc một bộ y phục dạng áo choàng màu trắng trông có vẻ Á Đông; hắn nghĩ nó có thể được gọi là yukata của Nhật Bản. 'Ta đang ở Nhật Bản?' hắn tự hỏi.

Hắn tiếp tục đảo mắt quanh phòng và nhanh chóng phát hiện một con chim rất quen thuộc đậu trên khung giường ở cuối giường hắn. Nó đang nhìn chằm chằm vào hắn và đột nhiên hắn trải qua cảm giác deja vu (bắt gặp cảnh đã gặp).

"Ngươi có cần ta gọi người chữa trị không?" nó hỏi hắn.

Severus nhìn lại nó trong sửng sốt, rồi bình tĩnh lại để đánh giá tình hình. Hắn đang ở một nơi xa lạ, nơi những con quạ biết nói tồn tại. Hắn không có đũa phép và có thể sẽ lại bị tẩm thứ bột trắng kia nếu con chim gọi 'người chữa trị'.

"Không sao, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi," hắn lịch sự nói với con chim. Trong thâm tâm, hắn đang tự hỏi liệu hắn có thể bỏ chạy hay không. Hắn không thể độn thổ ngay lúc này nhưng hắn có hai chân, và nếu hắn buộc phải sử dụng chúng, hắn sẽ làm.

Con chim gật đầu và họ chìm vào im lặng. Họ nhìn chằm chằm vào nhau và Severus tự hỏi đây có phải sẽ là một kiểu giao tiếp giữa họ.

Hắn phá vỡ cuộc thi nhìn chằm chằm bằng cách nhắm mắt lại và giả vờ nghỉ ngơi, nhưng thực ra, hắn đang cố gắng chẩn đoán tình trạng cơ thể và tìm ra những sự kiện đã đưa hắn đến nơi kỳ lạ này.

Hắn thử thăm dò ma thuật của mình và thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra một vũng phép thuật nông đang bắt đầu tích tụ trong lõi ma thuật. Hắn đã bị cạn kiệt nặng nề, hắn nhớ lại, nhưng hắn hoàn toàn không thể nhớ được do nguyên nhân nào.

Cơ thể hắn cảm thấy uể oải nhưng cơn đau nhức của hắn hầu như đã tan biến. Tuy nhiên, cổ hắn cảm thấy hơi đau và tay hắn tự động chạm vào đó.

Ngay lập tức, ký ức về cơn đau nhói khi bị những chiếc nanh độc của một con rắn độc lớn cắn vào cổ ùa về. "Nagini," hắn nhớ lại, nỗi sợ dâng lên trong họng. Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên ngắn và khó chịu, và hắn nhận ra rõ ràng rằng hắn sắp lên cơn hoảng loạn. "Đó là cách ta chết," tâm trí nhắc hắn, "Ta chết rồi, ta lẽ ra phải chết."

[Snape fanfic] Tiệm trà và ma dược của SnapeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ