- Cô út.... - Vợ chồng Hai Ân nhìn thấy Thanh Thủy cùng Ngọc Thảo trở về liền chạy ra đón tiếp.
- Gọi con là Thủy được rồi. - Cô thả cánh tay nàng ra. Ngọc Thảo mừng rỡ ôm lấy cha mẹ, rơi mấy giọt nước mắt tủi hờn.
- Dì, chú, tạm thời bọn con ở đây một thời gian. - Thanh Thủy đi cùng họ vào trong nhà.
- Có chuyện gì rồi cô út ? Có phải con bé lại gây hoạ không ? - Mẹ nàng nhìn con gái mình, có phải đã gây ra việc tày trời gì đó bị đuổi về đây không ?
Thanh Thủy lập tức lắc đầu, giơ tay ra quơ tới quơ lui :
- Không không, là....là con, say xỉn về, làm....làm bậy với Ngọc Thảo. Là lỗi của con. Con sẽ cưới Ngọc Thảo.
Cô hơi cúi gầm mặt, giờ đứa trẻ làm việc có lỗi đang chờ cha mẹ đánh đòn.
Vợ chồng Hai Ân nghe xong liền thản thốt, không nói nên lời. Cũng không dám trách móc gì cô út họ Huỳnh.
Thanh Thủy theo ông Hai Ân vào phòng cất đồ, khi chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ nàng nghiêm mặt hỏi :
- Ngọc Thảo, con và cô út thật sự....đã ??
- Dạ. - Nàng gật đầu thừa nhận, cúi đầu chờ mẹ mắng.
Bà ôm đầu, đánh vào bả vai con gái mình .- Ơi là trời con ơi. Con ngu quá vậy, dính vô cái nhà đó thì làm sao con sống yên ? - Bà cho rằng Ngọc Thảo đã quá trèo cao rồi, nhà họ Huỳnh giàu nức tiếng, cho dù Ngọc Thảo và Thanh Thủy có yêu nhau thật nhưng cũng sẽ bị người ngoài dèm pha. Vả lại nhà đó đâu phải dễ sống.
- Cô út rất tốt. - Ngọc Thảo chỉ nói một câu rồi lủi thủi đi vào trong phòng.
Thấy Thanh Thủy đang nằm ườn trên giường gác tay lên trán suy tư, nàng liền đi tới chạm vào bả vai cô.
Cô đang thơ thẩn, bị động thì có hơi giật mình. Nhìn thấy nàng liền cười ngây ngốc.
- Thủy buồn rầu vì chuyện của em sao ?
Nàng biết cô sầu não chuyện giữa nàng và gia đình. Nàng biết cô yêu mình, có thể làm tât cả vì mình nhưng nàng không muốn cô vì mình mà lục đục với gia đình.
Thanh Thủy ngồi lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ân cần đem nàng nhốt vào lòng. - Thủy không có.
Nàng nhìn cô, rúc vào lồng ngực cô tìm chút hơi ấm rồi nhỏ nhẹ nói :
- Nếu Thủy lấy một tiểu thư danh giá, thì đã không phải khó xử như vậy.
Thanh Thủy không vui đẩy nàng ra, hai cặp mày chau lại khó chịu. - Em thật sự muốn vậy đúng không ?
Ngọc Thảo cắn môi, áy náy không dám nhìn cô. Tuy nàng nói thế, nhưng làm sao nàng không đau xót, nàng cũng là nữ nhi, cũng muốn có người một lòng một dạ với mình, yêu thương duy nhất một mình mình.
Nhưng nàng áy náy về thân phận của mình, đi với cô sẽ không xứng, sợ người ta sẽ dị nghị, đàm tiếu.
Thanh Thủy thở dài. - Được, vậy tôi về lấy người khác, xem như trước giờ tôi yêu em là vô nghĩa đi, sau này em không cần đến Huỳnh gia nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ là phải sủng [ThuyThao]
FanfictionAu: TranNguyen140499 ~ Nếu tgia không cho phép, em xin phép gỡ ạ~