Harry-hắn
Draco-em
______________________________________
Hôm nay trời xanh thoáng đãng,từng làn mây bay trôi bồng bềnh,nhẹ nhè không biết trôi đến phương nào,ánh nắng chan hòa ươm vàng trên từng nẻo đường...Nay thật đẹp trời,nhưng tâm trạng của Harry-Chúa Cứu Thế của giới phép thuật không mấy vui vẻ,bởi ngày hôm nay là ngày kẻ thù của hắn-Draco Malfoy cưới
Draco Malfoy-cái tên kẻ thù không đội trời chung của hắn,cái tên Tử Thần Thực Tử người người ghét cay ghét đắng nay thật xinh đẹp trong bộ vest trắng với bông hoa đỏ cài trên ngực.Đám cưới của em cũng thật xa hoa và lộng lẫy,nhưng cũng chẳng bằng nụ cười của em lúc này...Hắn ngơ ngác nhìn,cái con người trước kia ngạo mạn,không coi ai ra gì nay có thể nở một nụ cười tươi,dịu dàng nhìn về phía chú rể...nụ cười chẳng còn là của gã nữa...
Hắn bồi hồi nhớ lại về ngày xưa,cái thời chiến tranh hoạn lạc cũng chính là lúc em và hắn từng bên nhau.Từng có những nụ hôn vụn vặt,những cái ôm an ủi,những nụ cười tươi trìu mến...và đôi mắt sáng của em khi nhìn hắn.Hắn nhớ rất rõ,đôi mắt xám bạc của em tựa như sương mù London,tựa như mặt nước hồ cuối đông trong lấp lánh.Đôi mắt em đẹp lắm,hắn nhìn đến choáng ngợp,đôi mắt của riêng hắn.Nhưng rồi,hắn và em lại chẳng thể cùng nhau bước tiếp,vì cả gia đình em là Tử Thần Thực Tử,dù có lời làm chứng của hắn nhưng Bộ pháp thuật vẫn cố tình tịch thu hết gần 1/3 tài sản của nhà em.Đau đớn đến cùng cực...em chỉ còn mỗi hắn ở bên,còn cha mẹ em thì đã rời London rồiThế mà hắn lại chẳng an ủi lấy em,vì dân chúng của giới pháp thuật mà do dự,đày đọa nơi tâm hồn em khiến con người em dường như tan vỡ.Từng mảnh linh hồn em,từng cảm xúc của em rơi vụn vặt...Kể từ đó tôi mất em...Phải chăng nếu cái năm tôi 18 tuổi đó,cố gắng trưởng thành hơn,chín chắn hơn,dũng cảm đứng lên bảo vệ em,liệu em có còn ở bên tôi nữa không,hỡi em?
Như vậy cũng tốt,mười năm trôi đi mau chóng,em của hắn ngày nào không còn là thiếu niên ngổ ngáo,kiêu căng nữa mà giờ đây thành một chàng trai trưởng thành,cao ráo,nét mặt ngây ngô giờ sắc nét,đường nét khuôn mặt hài hòa hơn rồi.Vẻ đẹp của em giờ như mặt biển xanh lấp lánh trong đêm trăng,như bông hoa hồng đỏ rực trong lồng kính,như cánh chim kiêu sa nhẹ nhàng vỗ cánh,như mặt trăng tỏa sáng trong trái tim hắn...
Nhìn em vui vẻ bên người khác,hắn cũng không đành lòng mà thầm ghen tị...Sao người kia may mắn quá chừng...Mà cũng thật vui,có người thay hắn nhặt từng mảnh vỡ của em,trân trọng,nâng niu như bảo bối,hắn cũng vui thay.Rồi em đưa mắt nhìn về phía hắn,hắn bối rối chẳng biết làm sao.Chẳng biết tự bao giờ,em đã nhẹ nhàng đến bên gã.Em vẫn là em,vẫn đôi mắt xám xinh đẹp ấy,đôi mắt em vẫn long lanh làm sao,vẫn nhìn hắn,nhưng nó chẳng phải ánh mắt ghét bỏ gì nhưng trong đấy lại nhiều cảm xúc phức tạp.Em nhìn hắn mỉm cười,khẽ nói:
_Thật tốt khi thấy anh ở đây,Harry
_Ừ,lâu rồi mới thấy em,còn tốt chứ?
_Em còn tốt lắm,anh sao rồi?
_Anh bình thường,cảm ơn em đã hỏi...
Rồi câu chuyện của cả hai dần rơi vào im lặng.Lúc này hắn mới nhìn thẳng vào đôi mắt xám của em,đôi mắt xanh lục như thể mang trong đó là cả cánh rừng xanh,giờ chỉ phản chiếu mỗi bóng hình em:
BẠN ĐANG ĐỌC
Draco Malfoy và bầu trời của em
RandomAllDraco ___________________ Câu chuyện của Draco Malfoy và từng mảnh kí ức trong bầu trời của chính em...