c1.

114 9 0
                                    


"1, 2, 3, 4..." Tôi thả hai tay vào túi áo khoác, nhìn chăm chú con số đang nhảy trên biển báo thang máy, trong lòng vô ý thức đếm nhẩm theo. Bàn tay tôi vì một nỗi lo lắng mơ hồ, bỗng dưng ướt đẫm mồ hôi.

Thang máy cũ kỹ phát ra tiếng kêu lọc cọc, bò lên từng tầng một cách chậm chạp. Dãy số ở trong thang máy chỉ có số mười báo hiệu đèn đỏ, đây là tầng lầu tôi đang muốn đi lên, cũng là đích đến của một người đàn ông khác cùng ở trong thang máy.

Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy người đàn ông ở phía đối diện toát ra không khí căng thẳng và nguy hiểm.

Người đó ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo rõ ràng không vừa thân, như thể mới đi mượn ở đâu đó. Khi bước vào thang máy, hắn ta đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ sát khí đằng đằng khiến toàn thân tôi lạnh toát. Khi tôi lén nhìn, hắn ta như có giác quan thứ sáu quay về phía tôi, con ngươi màu nâu lạnh lẽo đến mức làm tôi nín thở.

Tôi bất an cúi đầu tránh ánh mắt của hắn ta, trong lòng chỉ mong thang máy mau dừng lại. Tòa nhà thương mại mười hai tầng này nằm ở bên cạnh chợ "Tang" của thành phố Lisbon. Ngôi chợ ngoài người Trung Hoa, người Romania và người Ba Lan, đến bảy mươi phần trăm là thương nhân Việt Nam.

Lúc này biển báo trên thang máy nhấp nháy ở tầng bảy, chứng tỏ cũng có người đang đợi thang máy. Cửa thang máy vừa mở, tôi lại nhìn thấy một đôi giày da đàn ông đi đến bên cạnh. Anh ta diện vest đen chỉnh tề, quần âu xám là phẳng phiu.

Không gian chật hẹp xuất hiện thêm một người khiến sự bất an trong tôi vơi đi ít nhiều. Tôi không ngẩng đầu, chỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe mắt lén liếc người đàn ông giơ tay bấm số "12".

Đến tầng mười, cửa thang máy từ từ mở ra, trong đầu tôi nghĩ tới muôn vàn lý do giải thích với Ngọc Huyền tại sao tôi đến muộn.

Sự việc xảy ra vào đúng thời khắc đó.

Tôi hoảng sợ đến nỗi sau này tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ khi cửa thang máy mở ra, trước mặt tôi là một đống người.

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó ném ra khỏi thang máy, đầu tôi đập mạnh vào bức tường đối diện khiến tôi choáng váng.

Đợi đến khi thị giác hồi phục, toàn thân tôi đã mất đi năng lực ứng phó. Trong tầm nhìn của tôi chỉ còn những cây gậy bóng chày và con dao sắc nhọn vung lên, người nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, máu đỏ xối ra như tắm. Cảnh tượng trước mặt còn tàn khốc hơn phim điện ảnh xã hội đen gấp trăm lần.

Tôi bắt đầu thét lên, chân tay dịch chuyển sang bên cạnh nhưng vẫn không tránh khỏi vũng máu dưới đất. Tôi khóc nức nở, toàn thân run lẩy bẩy giống như đang gặp một cơn ác mộng, nhưng ngoài việc kêu gào tôi không có cách nào thoát khỏi ác mộng.

Từ xa xa có tiếng còi hú xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng dội về.

Có người nói lớn tiếng: "Cảnh sát, đi thôi!." Là tiếng Việt Nam mang âm ngữ vùng Nghệ Tĩnh.

Mười mấy bóng đen nhanh chóng biến mất, để lại hung khí đầy máu và một thân thể nát bét không thành hình trên mặt đất.

Khắc sâu mọi dịu dàng - Trang Pháp x Diệp Lâm AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ