Việc của công ty đã xong đâu vào đấy, còn hiện tại là đi gặp Omega đã tạo ra thứ thuốc cải tạo kia.
Tiêu Chiến cho người gửi lời mời muốn gặp người đó, nhưng đáp lại toàn lời từ chối khéo léo. Nhưng anh không nản lòng, vẫn kiên trì mấy ngày liên tiếp và kết quả vị kia đã đồng ý.
Tính toán đã tới ngày hẹn, Tiêu Chiến thân âu phục đỏ sẫm nổi bật khi đứng bên cạnh chiếc xe đen tuyền bóng loáng. Nói là khoa trương quá thì cũng có phần đúng, mà nói đơn giản thì không thực cho lắm.
Lí do anh vận màu đỏ vì đó là màu mà mình thích và trùng hợp vị kia cũng thích hoa hồng đỏ. Nếu bảo là theo sở thích để lấy lòng thì chắc là trùng hợp thôi, chứ đôi con ngươi xinh đẹp của Vương Nhất Bác cũng màu đỏ, biết sao được giờ.
Khi bên trong sau cánh cổng bằng vàng xa hoa và lộng lẫy, chủ nhà đã đưa người tới đón khách.
" Xin chào, tôi là quản gia ở đây. Có phải ngài là Tiêu tiên sinh không ? "
" Phải. "
" Mời theo tôi. "
Giới thiệu một chút rồi vị quản gia người Pháp cung kính mời người lên chiếc xe khác đi vào trong dinh thự.
Mất một lúc thì cũng tới nơi, đi theo sau vị quản gia ra tới bên ngoài khu vườn của nơi này. Và ở đây có người mà anh muốn gặp.
Phía trước, ngược sáng có một người đàn ông ngồi dưới dàn hồng leo cắt tỉa đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật. Đến khi vị quản gia tiến lên ghé vào tai người đó nói nhỏ thì mới quay mặt đối diện trực tiếp với Tiêu Chiến.
Vị đó đã là một người tầm tuổi trung niên tuy nhiên thân hình mảnh khảnh ngũ quan tinh tế cùng mái tóc đen và đôi con ngươi nhạt màu. Đối diện một lúc đôi bên đánh giá đối phương thì y nhẹ nhàng cầm ly trà nhâm nhi mà thưởng thức hương vị thanh mát của trà. Rồi đứng lên đi về phía Tiêu Chiến đứng, dừng lại trước mặt anh.
" Xin chào, tôi là Bạch Lộ người cậu đang tìm. "
Rồi y đưa tay ra mong muốn bắt tay với anh, tất nhiên anh sẽ lịch sự đáp lại nhẹ nhàng bắt rồi thả ra.
" Tôi là Tiêu Chiến, người muốn tìm ngài. "
" Tôi biết, cậu rất cố chấp muốn gặp tôi. Xin mời ra kia ngồi, chúng ta cùng nói chuyện. "
" Được, mời ngài. "
Hai người tiến về phía dàn hồng leo bên dưới mát mẻ mà ngồi xuống. Thưởng thức khu vườn được chăm sóc kĩ càng toát lên vẻ nhẹ nhàng yên bình như vị chủ nhân của nó. Vẻ man mát bình yên và lặng lẽ trôi qua, như con người từng trải qua bão tố cuộc đời, khi đã đủ vững chắc chẳng gì có thể đánh gục.
Tiêu Chiến nhìn động tác pha trà tao nhã của y như nhìn vị ẩn sĩ tự do tự tại. Dường như mọi thứ trên đời đều đã không còn tác động lên cảm xúc của y được nữa.
Bạch Lộ đẩy ly trà vừa pha về phía Tiêu Chiến, không vòng vo này nọ. Hỏi thẳng anh :
" Cậu có gì muốn hỏi thì xin mời, tôi không chắc sẽ trả lời được hết nhưng phần nào giải đáp được thứ cậu muốn biết. "