Trong giờ học thứ ba lúc này, sau khi giáo viên đi khỏi cả lớp thảo luận sôi nổi."Lan Ngọc lại đánh người!."
"Hơn nữa, cậu ta còn lôi kéo người bắt nạt Thuỳ Trang của chúng ta!"
"Làm thế nào mà một mối họa như vậy có thể tồn tại ở trường chúng ta, cậu ấy nên bị thôi học, giữ cậu ấy lại sẽ chỉ gây rắc rối trong tương lai thôi."
"Cậu nói ai nên bị thôi học, cậu không biết lai lịch của gia đình họ Ninh sao?"
"Có hiểu lầm không? Thuỳ Trang không có bị đánh..."
Trong cuộc thảo luận dồn dập, cụm từ "Có hiểu lầm" của Ngọc Huyền nhanh chóng bị áp đảo.
Cuộc chiến là một cuộc chiến, nhưng Lan Ngọc không bắt nạt Thuỳ Trang, Ngọc Huyền không thể nói dối vào thời điểm này.
"Bốp" một tiếng, Gia Hân đập mạnh cuốn sách tiếng Anh trên bàn, cả lớp yên lặng một lúc.
Gia Hân: "Ồn ào cái gì? Ai mà không biết chuyện Lan Ngọc sẽ không đánh con gái. Hơn nữa, ngày hôm qua Thuỳ Trang bị như vậy, thì chính cậu ấy khiêu khích người ta!"
Vốn dĩ Ngọc Huyền sau khi nghe nửa câu đầu tiên còn nghe được. Khi về phía sau bắt đầu phỉ báng Thuỳ Trang, cô không thể ngồi yên, quay đầu nói với Gia Hân cách đó mấy hàng.
"Hân, cậu với Lan Ngọc có quen biết không? Bôi nhọ người khác tùy tiện vậy hả. Thuỳ Trang của chúng ta đã đến văn phòng giải thích với giáo viên rồi. Cậu thật không biết xấu hổ sao? Không sợ bị quả báo sao?"
Nữ sinh trung học cũng có tiểu tổ tông, tuy rằng vẫn sợ người như Lan Ngọc, nhưng cũng không khỏi khao khát có được một cô gái như vậy, xem ra cũng muốn bám lấy Lan Ngọc.
Đáng tiếc là Lan Ngọc đang làm theo cách của cô, những người dám đến với cô, dù là nam hay nữ đều không có kết quả tốt.
Gia Hân: "Cậu!"
"Tôi cái gì?" Ngọc Huyền không muốn nói chuyện với cô ta nữa, quay đầu lẩm bẩm "Đạo đức giả."
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng đối mặt với vẻ mặt vô hại của Thuỳ Trang mà nhìn Lan Ngọc bên cạnh, dù cố gắng thế nào cũng không thể kết nối Lan Ngọc với những học sinh ngoan hiền chính trực được.
"Ninh Dương Lan Ngọc, sau này những chuyện như vậy phải báo cáo trước với giáo viên..." Cuối cùng, hiệu trưởng chỉ có thể khô khan vắt ra một câu như vậy.
Khi sự việc được giải quyết, Thuỳ Trang và Lan Ngọc cùng nhau bước ra khỏi văn phòng. Diệp Lâm Anh đang định mở miệng nói lời cảm ơn, lại nghe thấy Lan Ngọc lạnh lùng nói: "Tôi làm việc tốt?"
Lan Ngọc vẫn đang cầm tờ 5 chục trong tay. Thuỳ Trang ở phía sau cô, ánh mắt trong veo, nhẹ gật đầu cười: "Đúng vậy, Lan Ngọc, cậu thật tốt."
Cô sẽ xem con thỏ trắng nhỏ này có thể hiểu được người không. Khi Lan Ngọc nhìn thấy nốt ruồi lệ ở khóe mắt Thuỳ Trang một lần nữa, cô cảm thấy kích động.
Cô lại nhét tiền vào lòng bàn tay của Thuỳ Trang, cau mày đi về phía trước.
Thuỳ Trang đi theo từng bước nhỏ.