Lan Ngọc chưa kịp lấy hai viên kẹo thì bên cạnh có một bàn tay duỗi ra."Đại ca, cậu không thích đồ ngọt sao? Tớ thích nhất là nho. Tớ sẽ cậu giúp ăn!"
Diệp Lâm Anh thậm chí còn chưa có chạm tay vào giấy kẹo, mông đã tiếp xúc với mặt đất.
Vẻ mặt Lan Ngọc lãnh đạm: "Cút đi."
Sau đó, cầm hai viên kẹo, ánh mắt của cô nhất thời lóe lên, cũng không biết cô nghĩ đến cái gì, tự hào nói với Diệp Lâm Anh "Ngon hơn của cậu."
Diệp Lâm Anh xoa xoa cái mông bị đau của mình hỏi Kỳ Duyên "Cậu ấy nói ngon cái gì?"
Kỳ Duyên: "Đừng đoán tâm tư của đại ca."
Thời tiết cuối tháng 4 kèm theo nhiệt độ cao và các kỳ thi cuối cấp kéo theo đó. Mỗi học sinh trong lớp 10A3 đều được giáo viên chủ nhiệm dặn dò, chuẩn bị kỹ càng, đừng bất cẩn, đừng để mất điểm một cách tùy tiện.
Cả buổi sáng trôi qua Thuỳ Trang cẩn thận lắng nghe.
"Trang, cậu cho tớ mượn tập chép được không? Sao tớ không theo kịp tiến độ của giáo viên?"
Ngọc Huyền ghen tị nhìn quyển sổ của Thuỳ Trang "Sao cậu ghi chép tốt vậy? Tớ nghĩ lần này cậu chắc chắn sẽ lọt vào top 50 của trường."
Thuỳ Trang mỉm cười đặt cuốn sổ của nàng trên bàn của Ngọc Huyền.
Ở kiếp trước, nàng đã rất xuất sắc trong học tập, nhưng sau đó nàng bỏ dở việc học của mình và điểm số của nàng giảm mạnh. Vì tất cả đã kết thúc không tốt đẹp, nàng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.
Hơn nữa, trong tương lai, nàng vẫn có thể... giúp Lan Ngọc học.
Ngọc Huyền nắm lấy tay Thuỳ Trang đi ra ngoài: "Tớ không muốn chép nữa, chúng ta đi ăn cơm đi! Nếu đến muộn, tất cả món ngon trong nhà ăn sẽ bị cướp mất."
Nhà ăn của Trường cấp ba số 1 có đồ ăn ngon nên học sinh ban ngày đã quen ăn ở trường vào buổi trưa, đến giờ tan học thì quá đông.
Tất nhiên, một bàn luôn trống, đó là bàn mà Lan Ngọc đang ngồi.
Thuỳ Trang lấy một đĩa thịt bò cay đỏ chói đang xếp chồng lên nhau trên nắm cơm. Bên Lan Ngọc bốn năm cái ghế, đối diện cũng không có ai, bên cạnh cô cũng không có. Ngay cả Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên cũng cách Lan Ngọc khoảng hai đấm.
Giống như một tấm kính ngăn cách Lan Ngọc với không gian sôi động xung quanh, chỉ còn lại hoang vắng.
Như mọi người đều biết... Lan Ngọc không thích những người ăn đối diện với cô.
Những kẻ vi phạm đều bị ném qua một bên, ném đồ ăn thẳng vào mặt, tất cả đều là bài học từ quá khứ.
Nhưng Thuỳ Trang không chú ý đến những lời bàn tán nhỏ nhặt này, nàng cũng chưa có thời gian để hiểu. Khi bàn tay nàng bóp tới mép đĩa ăn, Ngọc Huyền mơ hồ cảm thấy không ổn.
"Trang, cậu muốn làm gì, đừng--"
Đáng tiếc là khi cô chưa nói hết lời, Thuỳ Trang đã vui vẻ bước đi như một cơn gió.