Cửa phòng vội vã đóng lại không cẩn thận vang ra tiếng động quấy rầy đến Dr. Ratio. Hắn đóng sách trên tay, ánh mắt khó chịu ghim vào người vừa mới bước vào. Mùi mật ong ngọt sớt đang từng chút lấp kín căn phòng, đầu mày Dr. Ratio càng kéo sát nhau hơn khiến ánh mắt vốn luôn không mang thiện chí và kiêu ngạo của hắn càng thêm hung dữ. Nhưng là một người Sigonia, Aventurine luôn biết khi nào mới là lúc hắn thật sự tức giận. Ví dụ như lúc này đây, tuy cậu đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi và làm ồn lúc hắn đang đọc sách nhưng chỉ bằng đầu óc không được tỉnh táo của mình lúc này cậu vẫn biết chắc Dr. Ratio không thực sự tức giận.
Trí thông minh cảm xúc của chủng tộc Avgin đã từng là một giai thoại.
"Hoặc là cậu quá ngu, hoặc là cậu quá tự tin khi đi lông nhông ngoài đường với mùi pheromone nồng nặc như thế."
Khoé miệng Aventurine khẽ nhếch, tên đẹp trai độc mồm này đến cả khi quan tâm người khác cũng phải nói thành mấy lời chết tiệt như thế. Cậu cũng không trả lời hắn, bước chân lảo đảo đi đến bàn đọc sách của Dr. Ratio. Bây giờ trong bụng như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, cậu chỉ muốn nhanh nhanh đến bên nhờ hắn khiến nó cháy to hơn, đem cơ thể cậu đốt trụi trong ngọn lửa dục vọng rồi tan thành tro bụi sau cơn khoái cảm bỏng rát.
Mùi mật ngọt khé tràn đầy phổi và khoang mũi Dr. Ratio, Aventurine vòng tay quanh cổ và cọ má lên trên mặt hắn, như một con mèo Ba Tư lông vàng xinh đẹp ra sức lấy lòng. Hắn nghe thấy cậu cố gắng đè nén tiếng rên rỉ, giữa từng ngụm thở dốc nài nỉ bên tai: "Cắn tôi đi Ratio."
Aventurine vốn nuôi một phần tóc che đi gáy của mình, ngày thường lại dựng cổ áo sơ mi lên cao, thật sự là gần như không để lộ gáy ra. Ban nãy khi cậu vừa đi công tác về cũng là lúc thuốc ức chế vừa hết công hiệu. Cơ thể trở nên ngột ngạt nóng bức, Aventurine dứt khoát tháo bỏ caravat và áo khoác để lại trên xe cùng với hộp thuốc ức chế rỗng rồi vội vàng đi tìm Dr. Ratio; khi đến bên bàn đọc sách liền dang chân ngồi thẳng lên đùi giáo sư, thành thục cởi hai hàng cúc áo ra dựa vào người hắn. Ý đồ trực tiếp quyến rũ quá rõ ràng, đến cả đầu thạch cao như Dr. Ratio cũng phải ngây ngẩn trong ba giây.
Aventurine tựa đầu lên vai hắn, phần tóc sau gáy bị mồ hôi thấm bết tản sang hai bên lộ ra tuyến thể dưới lớp da mỏng manh, theo vị trí hiện tại của cả hai mà toả ra mùi mật nồng đậm, như một cái bánh phủ ngập trong mật ong dâng lên tậng miệng cho hắn. Nhưng suy cho cùng Dr. Ratio vẫn là một kẻ kiêu ngạo có cơ sở, hắn luôn cho rằng mình là một nhân loại ưu tú, mà đã là nhân loại thì phần 'người' luôn có thể kiểm soát được phần 'con'. Chỉ là không hiểu tại sao khi nghe Aventurine nói vậy trong đầu có một ý nghĩ kì lạ xẹt qua khiến hắn tức giận vô cớ, hắn đẩy Aventurine ra, nhìn vào mắt cậu nói: "Nếu cậu muốn chứng minh bản thân mình ngu với tôi thì tốt nhất đừng có làm trò này."
Aventurine ngơ ngác nhìn vào mắt Dr. Ratio rồi bỗng dưng hiểu ra vì sao hắn nổi giận như thế. Cậu mỉm cười gợi đòn, cũng không giải thích mà đưa tay xuống kéo khoá quần Dr. Ratio, cái nơi cộm lên ban nãy cọ vào đùi cậu được giải thoát, giống như Dr. Ratio kiêu ngạo ngẩng đầu. Aventurine cầm lấy nó cố tình dùng lực trêu đùa, cậu nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[RatioRine/R18] • Mật hoa anh túc
RandomDây vào thuốc phiện mấy ai cai được, mà thật lòng cũng chẳng ai cam tâm tình nguyện dứt ra.