CHƯƠNG 121 - CÒN YÊU LI HƠN EM NGHĨ

85 4 0
                                    


Bà Manoban đi vào cửa nhìn thấy Chaeyoung thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, trong lòng ít nhiều đã hiểu vừa rồi Lee Eun Ji tới nói gì đó với nàng rồi. Đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn trà lại liếc thấy mẩu thuốc lá bị dụi tắt trong đĩa trái cây, nhíu mày, e là cái này cũng là do đứa bé nhà họ Lee vừa để lại.

"Chaeyoung à..."

Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại nhìn bà - "Mẹ, mẹ đến rồi sao?"

"Đi, về phòng trước đi, ở đây nhiều khói, không tốt cho em bé."

Chaeyoung gật đầu xách bình giữ nhiệt về phòng.

Đợi sau khi Chaeyoung đi, bà Manoban lập tức mở hết cửa sổ trong phòng ra, dọn sạch sẽ tàn thuốc trên mặt đất cùng với mẩu thuốc lá trên bàn trà, rửa sạch cái đĩa trái cây nhiều lần, mặt khác quét dọn trong ngoài phòng khách một lần. Đợi làm xong những thứ này, bà mới gõ cửa vào phòng ngủ tìm nàng. Mở cửa đi vào thấy nàng đang ngồi ở trên giường, trong tay còn ôm cái bình giữ nhiệt kia, động tác giống y như khi còn ngồi trong phòng khách.

"Mẹ đi cả chặng đường rất xa không phải đưa con ôm cho ấm đâu."

Bà tiến lên xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài, một lát sau bưng bát canh gà còn bốc hơi nóng đi vào đến trước mặt Chaeyoung - "Nhanh uống canh gà đi, đây là mẹ hầm cả ngày hôm qua đấy, con nghe lời ăn hết đi."

"Cám ơn mẹ."

Bà Manoban ngồi xuống bên cạnh nàng - "Có gì không vui, có muốn nói với mẹ không?"

Động tác uống canh dừng lại, Chaeyoung không quay đầu lại nhìn bà, bởi vì không biết phải nói như thế nào.

"Không sao, không muốn nói thì đừng nói, nhưng nếu thật có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, không muốn nói với mẹ thì phải nói cho chị em tốt của con, giấu sự khó chịu trong lòng không tốt cho chính con và đứa bé, biết không?"

Chaeyoung biết bà hiểu lầm mà cũng không mở miệng giải thích, chỉ khẽ gật đầu rồi cúi đầu ăn canh.

Bà Manoban nhớ tới bộ dạng Lee Eun Ji đi khỏi vừa rồi, trong lòng không khỏi mắng Lisa, bà tưởng là con bà đã làm rõ chuyện với cô ta rồi, ai biết cô ta lại vẫn lấn tới!

Tính tình Chaeyoung quá dịu ngoan, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. Có thể nói là bà nhìn đứa bé nhà họ Lee kia lớn lên, nhìn thì dịu dàng yếu ớt nhưng nội tâm thì độc ác tàn nhẫn, có nhiều mưu tính quỷ quái, nếu không hồi đó xảy ra chuyện lớn như thế, đổi lại là người khác đâu còn dám quay về. Có lẽ bà nên tìm ông Lee nói chuyện một chút, hiện tại Chaeyoung đang mang thai, là thời kỳ đặc biệt không thể để con bé kia quấy rầy.

Chaeyoung uống xong bát canh gà mà bà đã chuẩn bị, đứng dậy vừa định cầm cái bát đi ra ngoài thì cái bát trong tay lại được bà tiếp nhận.

"Đưa cho mẹ." - Bà Manoban cười khẽ nhận lấy cái bát, đưa tay vén tóc cọ lên trên mặt nàng - "Mệt không, mệt thì đi nằm ngủ một lát, phụ nữ có thai phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Vâng."

Đợi Chaeyoung nằm ngủ rồi bà mới xoay người ra cửa, nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi cho Lisa, điện thoại vang lên một lúc lâu mới được nhận, còn không đợi Lisa mở miệng bà đã mắng một trận,

"Lalisa Manoban, con làm được chuyện gì hả, cả ngày chỉ biết bận rộn, ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được, để người ta lấn tới, Lee Eun Ji con bé đó muốn làm gì? Phải chấm dứt thì nên chấm dứt, mẹ với ba con dạy con thế nào hả?"

Lisa nghe không hiểu ra sao, không biết bà đang nói cái gì - "Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy, Lee Eun Ji làm sao?"

"Con cùng với Lee Eun Ji là chuyện gì xảy ra?"

"Cái gì cùng với Lee Eun Ji chứ?!"

"Hôm nay mẹ tới chỗ con đưa canh gà cho con dâu, vừa từ trong thang máy đi ra đã nhìn thấy cô ta đứng ở cửa thang máy, đến khi mẹ đến nhà các con, thấy cửa không khóa, còn con dâu thì ngẩn người ngồi trên ghế sofa, ngây ngốc, hỏi nó Lee Eun Ji nói gì với nó, con dâu chỉ lắc đầu không trả lời." - Bà Manoban kể lại chi tiết cho Lisa nghe.

TOGETHER FOREVERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ