19

13 2 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 19

Thêm liên hệ

Tiếng củi cháy lép bép trong lò sưởi biến mất.

Cây bút máy trong tay thám tử vừa nhấc lên, giọt mực trên đầu bút đông cứng lại ở đó, mãi không rơi xuống.

Khoảnh khắc bị hóa thân của vị thần cổ xưa nào đó quan sát qua cửa sổ, dòng thời gian ngừng trôi.

Căn hộ cũ kỹ này không có đèn điện, trên bàn có một chân nến kiểu cổ đang cắm năm cây nến, bóng của John được ánh nến rọi hắt xuống thảm.

Mọi thứ đều dừng lại.

Ánh lửa không nhảy nhót, cái bóng cũng không được chuyển động.

Nhưng có một bóng đen dài và mảnh xuất hiện ở mép thảm, càng lúc càng lớn.

Chốt cửa sổ từ từ nâng lên dù không có ai chạm vào, phát ra tiếng cạch cạch, như thể nó đang rất nóng lòng muốn được thoát khỏi sự trói buộc.

Kẽo kẹt.

Cửa sổ bị đẩy mở.

Người Gypsi khoác áo choàng bước vào phòng.

Hắn nhìn John hồi lâu, chỉ thấy được con người này có ý chí thật kiên cường, sẽ không dễ dàng phát điên ngay cả khi tiếp xúc với tồn tại huyền bí.

Về việc thần cổ xưa đã từng gặp người này thì... câu hỏi đó giống như hỏi con kiến ​​này và con kiến kia có gì khác nhau. Mặc dù là một con kiến ​​khá mạnh, nhưng hắn thực sự không có ấn tượng gì.

Trên người John có mùi thuốc lá nồng nặc, đây là loại thuốc lá điếu rẻ tiền, chất lượng rất trung bình. Thám tử ngồi trong căn hộ đọc qua tất cả các tờ báo cũ, so sánh từng thông tin, tin tức mình thu thập được với các thành viên trong gia tộc Brandon, trong đó có tình hình hoạt động của công ty Vận tải biển Brandon, thông tin giao dịch đăng trên các báo trong mấy năm qua. Anh thậm chí không ra ngoài ăn trưa, mà làm việc đến sáu giờ tối, giờ đây căn phòng ngập trong mùi khói thuốc lá ngột ngạt.

Con kiến mạnh khỏe có mùi này... ừm, không quen biết, chưa ngửi bao giờ (John không có thuốc lá để hút khi ở thị trấn Đá Ngầm Đen).

Gymir vươn một tay ra, bốc những đồng tiền vàng trong hộp lên. Tiền vàng và đá quý lóe sáng lấp lánh.

Em ấy tự tay đưa cho con người này.

Sương mù lan ra trong phòng, chẳng mấy chốc một hình bóng xuất hiện bên cạnh bàn.

Y có khuôn mặt tuấn tú nhưng u sầu, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt xanh lam bình thản lạnh băng. Y đang nhìn người đối diện, đưa tay ném một túi tiền vàng lên bàn, sau đó nhặt viên hồng ngọc được mài giũa hoàn hảo lên bằng những ngón tay trắng nhợt của mình. Y bí ẩn và khó đoán hơn thành phố chìm trong sương mù buổi hoàng hôn này, y được bao quanh bởi một cảm giác mơ màng và cô đơn không chân thực.

Gymir nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của Johnson.

Những viên đá quý này có giá trị rất lớn, chúng đã được Johnson cất giữ từ rất lâu. Không giống như những đồng xu của con người, đá quý dính nhiều sức mạnh huyền bí hơn, nên thần cổ xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh nhờ dấu vết còn sót lại trên chúng.

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ