Chapter 953. Không được phép cúi đầu. (3)

470 12 0
                                    

Chapter 953. Không được phép cúi đầu. (3)
"Cố lên...."
Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi đến mức rách toạc.
"Cố lên, chỉ một chút nữa thôi.... Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi...."
Hắn biết. Hắn điên cuồng dồn hết nội lực và nắm chặt bàn tay đang dần gục xuống, thế nhưng.... Hắn hiểu rằng, bất luận hắn có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể cứu vãn tình hình được.
Cũng không phải lần đầu tiên.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn chứng kiến tình cảnh chết tiệt này.
Máu trên tay hắn cũng khô lại đỏ sẫm, bàn tay hắn run rẩy đưa lên khuôn mặt một cách chậm rãi.
"Tiểu... Gia Chủ...."
"Được rồi, Tiểu Chân. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là được. Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi là chi viện sẽ đến! Sau đó trở lại Nam Cung Thế Gia là được! Cho đến lúc đó.... Phải cố lên....."
Khuôn mặt của Nam Cung Độ Huy đã méo mó thê thảm.

Cho dù biết như vậy là không được, hắn cũng không cách nào giãn cơ mặt đang nhăn nhó ấy được.
Đây là lời nói dối quá hiển nhiên. Cả người nghe và người nói đều hiểu rõ. Lời nói này quả thực là hoang đường biết bao nhiêu.
Thế nhưng, Nam Cung Độ Huy đã liều mạng nói ra lời nói dối hoang đường ấy. Ngoài việc đó ra, hắn cũng không biết mình còn có thể làm gì.
"Tiểu.... Tiểu.... Gia Chủ....."
"Nam Cung Chân...."
"Nhất, nhất định.... Phải sống sót...." "....."
Tay của Nam Cung Độ Huy run lẩy bẩy.
Đến bây giờ hắn cũng phải quen với chuyện này. Hắn đã từng thấy qua bao nhiêu người rơi vào tình cảnh này. Nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn quen thuộc với điều đó được. Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương và nội lực tỏa ra từ bàn tay của mình, bất kể hắn có trải qua bao nhiêu lần cũng đều thống khổ như lần đầu tiên.
"Ta, ta lại nhớ... nhớ Nam Cung....nữa rồi...."

Khó khăn lắm mới tiếp tục nói được, nhưng đồng tử Nam Cung Chân cũng đã lung lay. Cùng lúc đó, sức lực từ bàn tay đang nắm chặt của Nam Cung Độ Huy cũng đã chậm rãi biến mất.
"Nam Cung Chân!"
"Nam Cung Chân! Cái tên này!"
Tiếng gào kịch liệt phát ra từ những đồng môn phía sau hắn. Những âm thanh cay nghiệt, không thể chịu đựng nổi cơn giận dữ đang dâng trào xen lẫn tiếng kêu khóc vang lên.
Thế nhưng Nam Cung Độ Huy cũng chỉ cúi đầu và vùi trán vào lồng ngực đầy những vết máu loang lổ của Nam Cung Chân.
'Không được khóc.'
Từ vết rách trên môi hắn, những giọt máu tanh nồng chảy xuống. Thế nhưng Nam Cung Độ Huy dù vì thế đi chăng nữa cũng không thể nào rơi lệ.
Bởi vì nếu giọt nước mắt ấy trước thanh thiên bạch nhật mà rơi xuống, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sẽ tan vỡ.
Đôi mắt đỏ ngầu, Nam Cung Độ Huy kiềm chế đến mức muốn cào nát mặt đất.
Không thể cứu vãn sao?

Thực sự không còn cách nào cứu vãn sao?
Nếu có thể ngay lập tức được điều trị bởi y viện đàng hoàng cũng sẽ không chết đâu. Không, ít nhất thì nếu lập linh đàn để những kiếm tu đã nhắm mắt trong gia môn chiếu cố, không biết chừng cũng cứu sống được mấy người cho dù không phải là tất cả.
Nhưng ở đây chẳng có cái nào cả.
Không có cách nào chữa trị, cũng không có cách nào lập linh đàn chiếu cố sinh mạng.
Tất cả những gì tồn tại ở đây chỉ có một vùng đất hoàn toàn yên tĩnh vắng vẻ, một dòng sông chảy một cách vô tâm khiến người ta chán ghét. Và còn.....
Nam Cung Độ Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy oán độc. Hắn nhìn thuyền đoàn Tứ Bá Liên bao vây xung quanh hòn đảo và Chính Phái phía bên kia sông.
"Ư...."
Có lẽ ánh mắt tràn đầy cuồng khí ấy hướng đến không phải là Tứ Bá Liên, mà là đám người Cửu Phái Nhất Bang bên kia sông.
Hắn thừa biết.

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ