CHƯƠNG 165 - ĐẠI HẠNH PHÚC [END]

178 7 1
                                    


Sáng sớm, Lisa đưa Chaeyoung tới bệnh viện, không lâu sau nhận được điện thoại của thư ký Park nói có một số tài liệu cần cô nhanh chóng về xem nên liền đến phòng làm việc. Trong phòng bệnh bà Park nghiêm túc dạy bảo Chaeyoung một trận, cuối cùng nói đến mức bản thân mình không chịu đựng được nữa mà rơi nước mắt.

"Mẹ à." - Chaeyoung tiến lên, ngồi vào mép giường, ôm bà vào lòng - "Con xin lỗi, con chỉ không muốn mẹ lo lắng cho con."

"Sao mẹ có thể không lo lắng cho con được, con là con gái mẹ, mẹ không lo lắng cho con thì còn lo lắng cho ai."

Đúng như Lisa nói, lý do bà không muốn ra nước ngoài điều trị là sợ trong khi mổ có vấn đề gì, bà nói, bà không sợ chết mà là sợ chết ở nơi xa xôi! Nếu ra nước ngoài phẫu thuật thật sự xảy ra vấn đề gì, thì đó là chết nơi đất khách quê người, bà không muốn như thế, bà thà rằng ở lại trong nước, ít nhất ở bên cạnh con gái bà, bên chồng bà, nhà bà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũng không có gì tiếc nuối.

"Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như thế chứ!"

Đối với sự khăng khăng của bà, Chaeyoung có phần sốt ruột, sáng nay nàng thấy thị lực của mẹ dường như đã tệ hơn so với trước rồi, với tay cầm gì đều phải dựa vào lần mò, nhìn mẹ mình như thế lòng nàng có nỗi khó chịu khó tả.

Bà Park vỗ tay nàng, cố gắng muốn thuyết phục - "Đi phẫu thuật ở đâu mà chả thế, ra nước ngoài vừa lãng phí tiền vừa phiền phức, hay là chúng ta cứ mổ trong nước đi."

"Mẹ à." - Chaeyoung nắm lại tay bà, nhìn bà chăm chú.

"Ra nước ngoài phẫu thuật là chúng con muốn gia tăng xác suất phẫu thuật thành công, giảm nguy hiểm xuống, mọi người đều biết phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, chúng con sợ hãi, vì không có cách nào tiếp nhận được phẫu thuật thất bại, nếu thật mất đi mẹ, mẹ muốn con và ba phải làm sao bây giờ?"

Đến lúc này Chaeyoung cũng không kiềm chế được rơi nước mắt.

Bà Park không nói gì, quay mặt đi không nhìn nàng, dù ánh mắt đã mờ đi, bà không thấy rõ ánh mắt con gái, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, bà không có cách nào đối mặt với nàng được. Chóp mũi chua xót, hốc mắt nong nóng.

"Mẹ, coi như là mẹ vì con, vì ba, chúng ta đi Mỹ được không?"

Bà Park không quay đầu lại, răng cắn chặt vào môi, hơi run rẩy, nhiệt độ trong hốc mắt nóng đến đốt người.

Đưa tay kéo tay bà đặt lên trên bụng mình, nghẹn ngào nói - "Mẹ, bảo bảo trong bụng con vẫn chờ gọi bà ngoại đấy, mẹ đồng ý với con sẽ không sao, có được không?"

Nước mắt trong hốc mắt rốt cục không đừng được nữa, bà đưa tay che miệng mình, không để mình khóc thành tiếng.

"Mẹ. . . . . ."

Chaeyoung cố chấp gọi bà, nước mắt đã lăn đầy mặt từ lâu rồi, nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm một đáp án.

Chung quy lại vẫn là con gái mình, là máu thịt mình, đâu thể thực sự nhẫn tâm khước từ nguyện mọng của nàng được. Không lay chuyển được sự cố chấp của nàng, bà cũng chỉ có thể gật đầu ưng thuận.

TOGETHER FOREVERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ