Chương 32

9 1 0
                                    

Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng Nhạn Hồi đã tỉnh giấc, có cô nương trong lâu tới gõ cửa phòng nàng.

Cô nương đó nói công tử nhà Vương Thủ phủ đã tới được một lúc rồi, đang ở trong đình cạnh hồ nước chờ nàng.

Nhạn Hồi nghe xong thì khẽ gật đầu, hiếm khi không thấy phiền vì bị Vương Mập quấn lấy, nàng rửa mặt sạch sẽ, sau đó một mình đi tìm anh ta.

Nhạn Hồi cảm thấy tên Vương Mập này có ý xấu với nàng, nàng chỉ cần cười một cái, gợi lời một chút, chắc tên béo này sẽ khai báo hết. Nhưng nếu mang theo Thiên Diệu khiến tên béo này ghen tuông thì cũng không tốt lắm. Bởi vậy nàng mới không gọi Thiên Diệu đi cùng.

Tới ngôi đình bên hồ, tên béo mặc một thân áo gấm hoa vừa thấy Nhạn Hồi đã vội đứng lên, vẫn vẻ bồn chồn như lúc bình thường trông thấy Nhạn Hồi, chiếc mũi đã lấm tấm mồ hôi, anh ta khẽ gọi Nhạn Hồi: "Nhạn Hồi, cô tới rồi."

"Ừ, huynh tìm ta có chuyện gì hả?"

Vương Bằng Viễn nhìn cô nương bên cạnh, gã sai vặt phía sau anh ta liền gọi cô nương kia đi cùng gã. Vương Bằng Viễn có thân phận gì chứ, cô nương trong Vong Ngữ lâu đương nhiên chẳng ai dám trái ý anh ta. Bởi vậy cô nương đó chị liếc Nhạn Hồi một cái, thấy Nhạn Hồi cười với mình thì mới đi.

Lúc này Vương Bằng Viễn mới nói: "Ta... Ta có chút chuyện muốn nói với cô."

Nhạn Hồi nghe xong thì vô cùng thỏa mãn, nói chuyện rất tốt, nàng cũng đang muốn nói chuyện với anh ta đây.

Nhạn Hồi châm hai chén trà, cho mình một ly và cho Vương Bằng Viễn một ly, nàng tính ngồi yên nghe anh ta nói, sau đó sẽ tìm cơ hội nói chen vào, hỏi cho ra nhẽ chuyện muốn nghe ngóng.

"Huynh nói đi, ta nghe đây."

Vương Bằng Viễn bồn chồn lau lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần áo, sau đó đưa tay mò mẫm trong túi quần của mình: "Ta... Sáng nay thật ra ta còn chuẩn bị chút quà muốn tặng cô."

Nhạn Hồi ngây ra: "Cái này thì thôi đi, chúng ta cứ trò chuyện là được rồi."

"Không không... Ta đã chuẩn bị rất lâu rồi... Hay là cô cứ xem một chút đi."

Nói xong Vương Bằng Viễn liền lấy thứ trong túi ra, đó là một chiếc túi gấm nhỏ trông rất tinh xảo. Trong túi gấm tản ra một mùi thơm rất đỗi lạ lùng, hấp dẫn ánh mắt của Nhạn Hồi, càng nhìn, nàng càng muốn biết trong túi gầm này là thứ gì.

"Đây là cái gì vậy?"

Ánh mắt Nhạn Hồi nhìn thẳng.

Vương Bằng Viễn thấy thế thì chỉ nuốt nước miếng, sau đó mở túi gấm ra: "Cho cô xem." Anh ta đưa tới trước mặt Nhạn Hồi, Nhạn Hồi liền chăm chú thăm dò trong túi gấm, chỉ thấy bên trong là một đống bột phấn màu đỏ sậm, mùi hương vô cùng kỳ lạ, nàng muốn xác định xem đây rốt cuộc là mùi thơm gì, nhưng lại không xác định nổi.

Hơn nữa càng ngửi, nàng càng cảm thấy hình ảnh trước mắt ngày càng mơ hồ.

Vương Bằng Viễn thấy hai mắt Nhạn Hồi dần dần thất thần, dáng vẻ như bị đoạt hồn, anh ta đánh giá trái phải Nhạn Hồi một chút, thấy nàng không có phản ứng gì, anh ta mới cười đến là vui vẻ, lau vầng trán đã đầy mồ hồi, anh ta thu tay muốn đổ đám bột vào miệng mình.

Hộ TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ