vii

221 32 22
                                    

Warning!!! Chap này cơm chó nhiều hơn bình thường, xin bạn đọc tĩnh tâm

" Sao cơ ạ ... ? "

Anh nói một câu nói nhẹ thênh làm tôi tỉnh cả người, dẫu rằng tôi chẳng say. Tôi có nghe nhầm không thế? Tình cũ mời tôi ngủ qua đêm tại nhà của anh ta một cách nhẹ bẫng. Như thể giữa chúng tôi chưa từng có vết nứt nào cả.

Anh kiên nhẫn nhìn thẳng vào con ngươi đen láy có chút bầm của tôi, đôi bàn tay đẹp đẽ ấy như không thể kiềm chế nổi lại một lần nữa đặt lên má tôi, chờ đợi câu trả lời.

Gò má tôi nóng ran, chuyện gì đang xảy ra vậy...Má càng nóng tôi càng lo, lo rằng anh sẽ cảm nhận được tôi đang căng thẳng đến mức nóng bừng cả người. Không thể để anh chờ đợi lâu nhưng cũng chẳng dám nói gì tiếp, não tôi trì trệ đứng yên đó không nhúc nhích. Mặc anh miết trên gò má đỏ ửng.

" Em có phiền không? " Yuuta lặp lại thêm một lần nữa giống như anh sợ tôi nghe không rõ

Tiến triển có hơi nhanh không anh?

Ý tôi là, được anh theo đuổi quả là phước lành cả đời tôi cũng không dám nghĩ tới, riêng việc đó đã làm tôi vui sướng đến rối bời cả đầu óc luôn rồi. Giờ còn được anh mời về nhà, chẳng trách tại sao tôi đơ ra như thế này.

Chẳng biết vì sao, có lẽ vì căng thẳng mà trên da mặt tôi bắt đầu có tầng mồ hôi mỏng, tôi ngước mắt lên nhìn chàng thiếu niên vóc dáng cao ráo khuôn mặt ngời ngời không dừng dán mắt vào tôi. Cơ thể tôi lại ngại đến mức chẳng dám nói ra.

Vẫn giữ nguyên tay ở đó, Okkotsu cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi

" Em à? "

" Dạ...đột- ngột quá nên..."

" Em có thấy bị gượng ép quá không? Anh- "

" Dạ không!- "

Miệng đau thì kệ đau chứ tôi quyết phủ nhận bằng được. Tôi thích gần chết chứ gượng ép cái gì? Nhưng thích không có nghĩa là không sợ. Tôi sợ rồi một ngày gần đây, anh sẽ vứt tôi như cái cách anh đã từng.

Anh cười, để lộ nụ cười hiếm thấy, đôi mắt anh rất đẹp, khóe miệng cong lên dịu dàng, yêu chiều nói

" Thế thì đi nhé? "

"...Vâng, phiền anh "

Lần này anh bật cười thành tiếng, tay rời xuống bàn tay tôi mà dắt tôi đi đến xe. Trên đường đi, tôi thấy được bóng anh cao lớn hơn hẳn, dìu tôi, nâng niu như sợ tôi có thể vỡ.

" Cứ như anh đang dụ dỗ trẻ con làm chuyện xấu ấy " anh vừa cười vừa nói

Tôi tự suy xét lại, tôi kém anh chiều cao cân nặng nhưng không đến nỗi là trẻ con. Không lẽ anh đang ám chỉ tôi sống nhỏ nhen và ích kỷ, không hiểu chuyện như con nít à? " Dụ dỗ" ý là sao nhỉ?

Bước được một hồi, anh đi trước mở cửa một chiếc xe ra, chỉ chờ tôi ngồi vào ghế phụ

" Em c-ảm ơn ..."

" Không không, là anh mới đúng." Anh tiếp lời khi chăm chú nhìn tôi. " Cảm ơn em vì đã chấp nhận lời mời có chút đường đột này nhé. Thành thật anh không tin nổi mình sẽ thành công mời được em "

;; Cơn gió tháng năm ;;Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ