Chương 90: Hung thú viễn cổ (5)

3 0 0
                                    

Lăng Tiêu sau khi dùng một loại logic thần kỳ tự thuyết phục mình xong liền tung tăng nhảy nhót tới gần bờ suối.

Suối trong nước chảy rất xiết, bất đắc dĩ, hắn phải dùng tay chỉ chỉ vào mặt nước mà ra hiệu cho Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc nhướng mày: “bên dưới có gì sao?”

Nói rồi hắn cũng đi tới chỗ Lăng Tiêu, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y: “Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì nha?”

Cũng không phải là muốn uống nước hay là tắm rửa, Huyền Ngọc nhất thời không nghĩ ra được thỏ con muốn làm cái gì.

Hết cách, Lăng Tiêu đành dùng tay vẽ một cái hình xiêu xiêu vẹo vẹo xuống mặt đất.

Huyền Ngọc nghi hoặc, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn y: “cá? Ngươi muốn ăn cá”

Thấy con thỏ nhỏ gật đầu, Huyền Ngọc bỗng có cảm giác hoài nghi nhân sinh.

Tốt xấu gì hắn cũng đã sống được gần hai vạn năm, những kiến thức cơ bản như này không phải là không biết, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con thỏ đòi ăn thịt, mà còn ăn ngon lành như vậy.

Lăng Tiêu đang ngồi gặm cá, lại thấy Huyền Ngọc đang dùng con mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm mình, hắn liền dùng cái tay nhỏ cầm lấy xiên cá vừa nướng xong đưa cho y.

“Ta không ăn” dừng lại một chút Huyền Ngọc nói thêm: “không thích ăn, bị dị ứng”

Từ khi sinh ra hắn đã bị dị ứng với cá, nếu mà ăn thứ này vào thật sự khó có thể nuốt trôi.

Lăng Tiêu cũng không làm khó y, nghe vậy thì hắn chỉ giật giật khóe miệng một chút rồi thu tay về.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy một con mèo bị dị ứng với cá, cũng có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ nghĩ thì lại thấy chẳng sao, dù sao một con thỏ như hắn còn ăn thịt được thì chẳng có chuyện gì đáng để kinh ngạc cả.

Cứ vậy hai hệ động vật ăn cỏ và thịt như tráo đổi khẩu vị với nhau, tuy nhiều điểm khác biệt nhưng lại sống ăn ý vô cùng hoà hợp.

Cũng không biết ngây người ở đây bao nhiêu năm, cho tới khi một ngày cả người Lăng Tiêu đều bị căng phồng tới khó chịu.

Huyền Ngọc nhướng mày, hắn tới gần mà vỗ vỗ đầu y: “Tiểu Bạch, đừng sợ, ngươi muốn hoá hình người”

Lúc này đầu óc của Lăng Tiêu dường như trống rỗng, linh khí dao động trong cơ thể căng phồng như muốn nổ banh xác, trong cơn mơ hồ, hắn thấy Huyền Ngọc nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, độ linh khí cho hắn.

Giọng nói trầm thấp của y cứ mơ hồ vang bên tai:

“Ngoan, đừng sợ”

Ta không có sợ, Lăng Tiêu nhắm mắt, cuối cùng ngủ thiết đi mất.

Đợi tới khi tỉnh dậy hắn mới cảm thấy mình có gì không đúng lắm.

Hình như không còn lông nữa???

Giơ năm ngón tay trắng nõn xinh đẹp ra trước mắt, Lăng Tiêu biết mình thành công rồi!

Không uổng công hắn vất vả tu luyện bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể hoá thành hình người, không những vậy còn hoá sớm hơn tục lệ của nguyên chủ tận mười năm!

Lăng Tiêu vui mừng mà nhìn chằm chằm bàn tay, nhưng mà vừa cử động một cái thì cả người hắn đã cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

“Tiểu Bạch, ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói trầm ấm vang bên tai, trong lòng Lăng Tiêu không hiểu sao ngứa một chút, nhưng mà ở cái tư thế này hắn thật sự không cười nổi, con mẹ nó bây giờ hắn đang bị con hàng Huyền Ngọc này ôm trọn trong lồng ngực! Mà chính hắn lại đang dùng hai chân quấn bên eo y!! Đã vậy, đã vậy hắn còn không mặc quần áo!!!

Không có, cái gì cũng không có!!!!

Hắn cứ vậy mà loã thể nằm trên người một nam nhân khác ngủ!!! Con mẹ nó!!!

Lúc này Huyền Ngọc vẫn đang ngồi dựa vào thân cây, mà Lăng Tiêu lại ngồi trên người y, ngực chạm ngực, y phục đen tuyền nổi bật lên da thịt non mềm trắng nõn của hắn.

Ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá chiếu thẳng xuống hai người bọn họ, trông Lăng Tiêu càng mềm mại nhu thuận đi không ít.

Bởi vì đầu hai người sát gần nhau, nên khi Huyền Ngọc nói chuyện hơi ấm đều phả vào bên Lăng Tiêu, lỗ tai hắn giật giật, có chút ngứa, nhưng cũng không biết từ bao giờ mà nó đã đỏ hết cả lên.

Còn có cả bàn tay chai sạn do nhiều năm trước từng cầm vũ khí của Huyền Ngọc đang đặt trên eo ngọc của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bỗng chốc cảm thấy người mình như đang đặt trên đống lửa, nóng bừng bừng không có chỗ nào để giải tỏa.

Không nói một lời, hắn liền biến lại thành thỏ, sau đó nhảy ra khỏi ngực Huyền Ngọc mà chạy sâu về trong phía cánh rừng.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?” Huyền Ngọc đứng dậy nhìn y, giọng điệu lại có chút lo lắng, hắn vẫn không hiểu nổi con thỏ ngốc mà hắn nuôi hôm nay bị làm sao nữa.

Chẳng lẽ thành hoá hình người vui quá liền muốn chạy???

Huyền Ngọc bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đuổi theo y.

Thỏ con nhà hắn hay thích chạy loạn, hắn đành phải bồi nó chơi.

Mà Lăng Tiêu ở bên này, khi nghe thấy tiếng Huyền Ngọc gọi mình thì chạy lại càng nhanh hơn, lúc này, chắc cũng chỉ có trời mới biết lòng hắn đang rối bời như thế nào.

[ĐM/P1/]Xuyên nhanh: Hãy gọi tôi là ảnh đế Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ