03

1.7K 225 22
                                    

"hai đứa đến rồi à, mau vào đi thôi."

ryu minseok mím môi nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu đã nhảy số lung tung.

lẽ nào mẹ lee sanghyeok đã nghe tin em mang thai và không thích điều đó, nên kêu sang đây à?

bà định làm gì? kêu em phá thai ư?

lee sanghyeok sẽ quyết định thế nào khi hôm qua anh ta đã bảo giữ lại nhỉ?

em còn chưa đoán được nguyên nhân lee sanghyeok muốn giữ, nay lại xuất hiện thêm vị phu nhân này.

ryu minseok miên man suy nghĩ, mãi đến khi có người nắm lấy cổ tay em, em mới giật mình tỉnh táo.

trong lúc em thất thần, vị phu nhân kia đã vào trước, chỉ còn lại em và hắn.

minseok cau mày, âm thầm dùng sức rút khỏi vòng tay kia, nhưng lại chẳng ăn thua gì.

lee sanghyeok thấy phản ứng người kia thì càng dùng lực siết chặt hơn, kéo em vào: "đi vào thôi."

"anh bỏ tay ra, tôi tự đi được."

"không."

sanghyeok đối diện đôi mắt đầy lửa giận của em nhỏ, tức đến bật cười: "nắm tay thôi em cũng không cho, em ghét anh lắm à?"

"nói gì vậy?" minseok lạnh nhạt nói, "mà thôi, tùy anh, thích nắm thì nắm đi. không ngại bẩn thì cứ nắm."

em nói xong liền muốn đi nhanh vào, nhưng người kế bên lại chẳng chịu nhúc nhích.

"lại sao nữa?" em giận dữ, "anh còn đứng đó làm gì? đi vào nhanh đi."

sanghyeok rũ mắt nhìn đôi tay nhỏ vẫn đang nằm gọn trong tay mình, giọng hơi khàn: "ai nói em bẩn?"

minseok ngờ vực nhìn hắn.

"nay anh bị sao thế? mau đi vào đi, mẹ anh chờ kìa."

"ai nói em bẩn?"

"đó là sự thật mà, anh cũng từng bảo thế còn gì." ryu minseok khó hiểu hỏi, "anh hỏi cái gì vô nghĩa vậy?"

"anh nói hồi nào?" sanghyeok cắn răng, "anh không hề."

minseok trầm mặc không đáp.

"em không bẩn." hắn kéo em vào lòng mình, run giọng nhấn mạnh, "không có bẩn, không cho em nói bản thân như vậy."

minseok kinh ngạc mở to mắt nằm trong lòng người lớn hơn, vùng vẫy muốn tránh thoát: "anh bị điên à? bỏ tôi ra mau!"

"em nói lại đi." ở phương diện này thì lee sanghyeok đặc biệt cố chấp, "nói đúng rồi anh buông em ra."

"lee sanghyeok!"

"nói."

"tôi... tôi..."

"khó đến thế cơ à?" khóe mắt sanghyeok đo đỏ, giữ cằm em bắt em ngước lên nhìn mình, "ryu minseok, em không có bẩn, chưa bao giờ bẩn cả. tập ghi nhớ điều này và nói lại anh nghe đi."

"tôi không... không bẩn." giọng em nhỏ xíu, "buông, buông ra."

ryu minseok ghét hắn ôm em đến nổi, thà làm điều em không thích còn hơn để hắn ôm.

fakeria || childrenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ