Chương 103

341 20 1
                                    

Căn phòng vẫn như trước khi cậu đi, ngay cả ly trà cậu từng uống cũng ở nguyên vị trí cũ chưa từng xê dịch, chẳng qua nước còn nửa ly bên trong đã cạn. Trên bàn có thêm một chậu cây mọng nước hình hoa hồng, trắng mịn rất đẹp.

Lâm Khinh Chu chạm vào, đất vẫn còn âm ẩm, có lẽ hôm nay mới được tưới nước.

Vậy nên anh cậu cũng đang mong cậu về nhỉ? Anh cậu nhớ cậu.

Dù cứng miệng không chịu thừa nhận, nhưng tóm lại là nhớ cậu.

Lâm Khinh Chu ngã mình vào trong đệm chăn mềm mại, lăn qua lộn lại mấy vòng, sau đó vớ lấy điện thoại bên cạnh, gửi tin nhắn cho anh cậu: [Anh, ngủ ngon, phải mơ thấy em đó.]

Lúc nhận được tin nhắn Tần Việt vừa mới từ nhà tắm ra, trời mưa dầm liên tiếp làm anh khó ngủ, đã nhiều ngày không được trọn giấc, cơn đau nhói như rút gân chặt xương bám lấy anh hàng giờ hàng phút, cho dù coi thuốc giảm đau như kẹo ăn cũng vô dụng.

Nhưng tối nay, cơn đau trên người dường như đã thuyên giảm rất nhiều, anh bỗng thấy hơi buồn ngủ.

Dù cho anh không muốn thừa nhận đi nữa, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Khinh Chu, anh thật sự rất vui.

Ngón tay Tần Việt ấn trên màn hình, thầm nói: "Ngủ ngon." Trở về nơi quen thuộc, Lâm Khinh Chu đánh một giấc ngon lành, ngày hôm sau tinh thần phơi phới xuống lầu.

"Anh Lâm, tối qua anh ngủ ngon chứ?"

"Ngon vô cùng, còn mơ một giấc mơ đẹp." Lâm Khinh Chu chào tiểu Yểu, người kia đưa điện thoại đến trước mặt cậu, "Anh xuống đúng lúc lắm, mau xem giúp em màu nào đẹp hơn, em sắp xoắn xuýt chết rồi..."

Lâm Khinh Chu nhìn lên màn hình, là hai màu son, một cái đỏ, cái khác... vẫn là đỏ. Chỉ có điều màu của cái sau hình như sẫm hơn.

Ngoài cái này ra Lâm Khinh Chu thật sự không nhìn ra gì khác, cậu cũng không phân biệt được cái nào đẹp hơn, bởi vì ở trong mắt cậu chúng không khác biệt lớn lắm, đều không được đẹp.

"Tại sao không mua son màu đỏ đậm, hai cái này nhìn... Không biết nên nói sao."

Tiểu Yểu nhìn cậu bằng vẻ mặt kì quái: "Anh Lâm, anh thích ông chủ em thật ạ?"

Lâm Khinh Chu còn khó hiểu hơn cô: "Phải, sao đương không lại hỏi cái này?" Không phải màu đang nói số màu son sao, chủ đề chuyển nhanh quá rồi đấy?

Hơn nữa nghi ngờ cái gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ tình cảm của cậu với anh cậu.

"Nhưng nhìn anh thẳng quá chừng, ai bảo son thì phải là màu đỏ đậm..." Tiểu Yểu trêu chọc, "Anh như vầy 100% là khiếu thẩm mỹ của trai thẳng, không gì đó tẹo nào."

"..." Lâm Khinh Chu không nói nên lời, "Có lẽ vì tôi không thích con trai khác, chỉ thích ông chủ các cô."

Lần này đến phiên tiểu Yểu cạn lời: "Anh Lâm à, anh sến thật, thả thính kiểu này nát lắm."

Lâm Khinh Chu: "..."

Đứa trẻ tội nghiệp này, cậu đang nói lời thật lòng không thể thật hơn được chưa.

[HOÀN] Ánh Trăng Rớt Lại • Vấn Quân Kỷ HứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ