Oneshot

1K 54 4
                                    


Cáo nhỏ Han Wangho đã bị bắt.

Những sợi xích trói chân tay anh lại, khiến anh đau nhức. Nghe được hai người trước mặt nói muốn bắt anh làm thú cưng, Wangho tức giận cười lớn, tuy tay chân bị trói bằng xích sắt nhưng khí thế không hề yếu đi,Han Wangho nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

"Em khuyên anh nên thành thật hơn. Anh phải biết rằng đây là thế giới loài người, sức mạnh của anh ở đây sẽ bị hạn chế." Park Dohyun ngắt lời anh, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có chút cảnh báo.

Trong mắt Han Wangho hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng nhanh chóng bị lửa giận lấn át. Anh vùng vẫy và cố gắng thoát khỏi sợi xích, nhưng nó vẫn siết chặt lấy tay chân anh.

Lúc đầu, Park Dohyun, rất ngạc nhiên. Sau khi bộ tộc hồ ly biến thành hình người, cả nam và nữ về cơ bản đều có nét duyên dáng quyến rũ. Mỗi nụ cười, mỗi cử động đều lộ ra ý đồ câu dẫn người khác. Han Wangho luôn nhìn mọi người với đường mắt trên có phần ngây thơ. Anh ấy nhỏ con và thích mặc quần áo màu trắng, đặc biệt là vào mùa đông, anh ấy giấu mình trong chiếc áo khoác lông cừu yêu thích, kéo cổ áo lên cao nhất che đi hai gì má ửng hồng. Đu đưa tay áo dài hơn cánh tay. Rõ ràng nó giống một con chó con hơn là một con cáo.

Tuy nhiên, anh vẫn giữ được niềm kiêu hãnh và không muốn nhượng bộ trong những tình huống nguy hiểm, điều này rất phù hợp với tính cách của tộc hồ ly.

Han Wangho là một con cáo yêu, làm sao có thể bị người khác điều khiển.

Nhìn thấy hai người bất động, Han Wangho đành phải hóa thành hình dạng nguyên thuỷ của mình nhằm thoát thân - dưới hình dạng một con cáo chạy ra ngoài, nhất định sẽ gây hoảng loạn cho nhiều người, xấu nhất có khi bị bắt vô sở thú làm động vật quý hiếm cho người ta ngắm cũng nên. Nhưng suy cho cùng, có rất nhiều người đã bị hồ ly yêu đánh cắp trái tim.

Mà có cơ hội đấu tranh cho tự do vẫn tốt hơn là không có.

Con cáo trắng ngửa mặt lên trời rít lên, vung đuôi lao về phía cửa, mới phát hiện căn nhà đã bị rào chắn phong tỏa nên càng thấy khó chịu. Nó giơ móng vuốt lên và vẫy tay, một đám sương mù đen bay ra và đáp xuống kết giới, ngay lập tức tạo ra những vết nứt trên đó.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp chạy ra ngoài, Park Dohyun và Moon Hyeonjoon đã lập tức chặn cửa lại.
"Anh thực sự rượu mời khồn muốn lại muốn uống rượu phạt đúng không?." Park Dohyun nói với giọng lạnh lùng.

"Biến đi."

Con cáo gầm lên, giơ móng vuốt định tát họ, nhưng Park Dohyun và Moon Hyeonjoon đều là người săn bắt chuyên nghiệp nên đã chuẩn bị cách đối phó - dù sao thì không ai có thể dễ dàng thuần hóa được một con cáo.
Bọn họ né tránh, một bên thu hút sự chú ý của Han Wangho, một bên nhân cơ hội ấn mấy huyệt đạo trên lưng anh.

Đột nhiên, Han Wangho gần như không thể cử động.

"Này, hai người muốn làm gì?"

Cáo nhỏ Wangho cuối cùng cũng hoảng sợ.

"Em cũng không muốn làm gì xấu cả, chỉ là muốn anh yên tĩnh một lát." Moon Hyeonjoon cười nói: "Yên tâm, tạm thời sẽ không đả thương anh."

Sau đó, Park Dohyun quàng một sợi dây phát ra ánh sáng màu hoa oải hương quanh cổ con cáo trắng và kéo nó trở lại phòng.

Han Wangho buộc phải trở lại hình dạng bán người, chỉ còn đôi tai và cái đuôi vẫn mang đặc điểm của một con cáo - nhưng lúc này, đôi tai và chiếc đuôi dường như như một chỗ dựa để tạo thêm hứng thú cho hai trên khốn trước mặt. Anh giãy giụa một lúc thì phát hiện có một lực nào đó đang trói chặt mình trong sợi dây, dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc, cuối cùng lại bị ném lên giường.

Nhưng cơ thể anh vẫn căng thẳng, mọi dây thần kinh đều cảnh giác tột độ. Anh nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, như thể sẵn sàng lao vào và xé xác họ bất cứ lúc nào.

Park Dohyun đã cởi bỏ mặt nạ thờ ơ và chỉ mỉm cười nhìn Han Wangho, dường như không quan tâm đến thái độ thù địch của anh.

Tình thế hiện tại không có lợi cho Han Wangho, anh đương nhiên nhận ra điều này, nên cố hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, dù sao sức mạnh của anh cũng đã bị áp chế. Anh lo lắng nhìn xung quanh, tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào có thể tận dụng được. Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào chậu hoa lan đang nở rộ ở góc phòng.

Những cánh hoa mỏng manh của hoa lan cổ có màu trắng như tuyết và có mùi thơm ngào ngạt. Chúng không thanh nhã như những loài lan thông thường nhưng có mùi thơm độc đáo và quyến rũ. Han Wangho trợn mắt qua lại mấy lần, nếu cứng rắn không có tác dụng nữa, không bằng thử cái mềm, giả vờ ngoan ngoãn, từ từ lấy được lòng tin của hai người này, đợi bọn chúng thả lỏng cảnh giác rồi nhân cơ hội tẩu thoát.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cáo nhỏ liền cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng khác thường đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể xuyên thấu tâm hồn, khiến anh có chút rùng mình.

Wangho chợt quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một con trăn đen khổng lồ đang cố thủ trong góc, phun ra lưỡi rắn như chuẩn bị cắn ai đó.

Tim anh chợt trầm xuống, Wangho nuốt nước bọt để đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng lại không thể kìm nén được sự run rẩy trong giọng nói: "Cậu cũng là quái vật à?"

Con rắn từ từ di chuyển cơ thể và bò tới gần anh, cơ thể nó dày và to, vảy phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trông cực kỳ sắc bén.

Han Wangho không ngờ con rắn lại to đến thế, thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác vì ngửi thấy mùi hoa. Anh sợ đến mức lùi lại nhiều lần nhưng lưng đã chạm vào tường rồi đã không có cách nào để trốn thoát.

"Cái... cậu muốn làm gì?"

Lưỡi rắn liếm qua má, nước bọt mặn chát thấm vào da thịt khiến anh tê cứng, không thể cử động.

Kỹ năng hôn của con rắn không thực sự tốt nhưng vì quá háo hức nên nó lộ ra một chút vẻ đẹp hoang dã. Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi, mắt, quai hàm và cổ của Han Wangho rồi đi dọc theo xương quai xanh, liếm làn da mịn màng của anh, gặm nhấm xé rách quần áo trên người cáo nhỏ, mang đến cho Han Wangho cảm giác hưng phấn lớn hơn nhiều so với bất kỳ thời điểm nào khác.

Moon Hyeonjoon cũng đưa tay xoa xoa eo Han Wangho, làn da bị đầu ngón tay chạm vào mềm mại như ngọc, khiến cậu không thể cưỡng lại được, đem đầu vùi vào ngực cáo nhỏ, ngửi thật sâu mùi hương của anh, tham lam hít thở hơi thở đặc biệt áp sát cơ thể hai người vào nhau.

Họ nghe thấy tiếng thở hổn hển giống như tiếng mèo con, vừa đáng yêu vừa xen lẫn nỗi đau không thể chịu nổi, như thể tất cả sắp rơi vào địa ngục vĩnh hằng.

Han Wangho ngã xuống giường, nuốt khan rồi thở hổn hển, giọng khàn khàn không chịu nổi, nước mắt hòa với mồ hôi chảy xuống, trông có vẻ xấu hổ và yếu đuối. Anh không biết phải làm sao, càng vùng vẫy, con rắn càng quấn chặt lấy anh, cho đến khi anh bị cố định chắc chắn tại chỗ và không còn cơ hội trốn thoát.
"Ân..." Han Wangho mơ hồ bật ra vài tiếng rên rỉ vụn vỡ, hai chân đặt lên vai Moon Hyeonjoon. Đuôi rắn quấn quanh đùi anh, khoái cảm xa lạ nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, khiến anh vặn vẹo, cong người đón nhận.

"Đừng sợ." Moon Hyeonjoon nhẹ giọng nói: "Em sẽ không làm tổn thương anh."

Moon Hyeonjoon chậm rãi nghiêng người về phía trước, môi áp vào môi Han Wangho, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng của đối phương, kéo lấy đầu lưỡi nhỏ ra mà đùa giỡn.

Lúc này điều duy nhất Han Wangho có thể làm chính là cố gắng tỉnh táo, nếu không anh sẽ hoàn toàn rơi vào niềm vui xác thịt cùng hai tên khốn đã bắt anh về đây. Cơ thể anh càng căng thẳng hơn, Wangho cố gắng mở to mắt, cố gắng hết sức chống lại ham muốn đáng xấu hổ này, tuy nhiên, dưới sự tấn công của một người và một con rắn, anh nhanh chóng bị đánh bại, ý thức dần bị xói mòn.

Cáo nhỏ đột nhiên muốn khóc, nhưng môi đã bị Moon Hyeonjoon chặn lại, anh chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Bàn tay Moon Hyeonjoon vuốt ve cái eo nhạy cảm của anh từng chút một, cuối cùng dừng lại, xoa xoa bụng dưới của Han Wangho. Cậu nhẹ nhàng nắn bóp dương vật nhỏ vốn đã cứng ngắc của anh, sau đó cầm lấy thân trục di chuyển lên xuống nhanh chóng. Ngón tay cái thỉnh thoảng ấn vào cái túi phồng lên, móng tay nhẹ nhàng xoa mắt ngựa, kích thích lỗ nhỏ phun ra nhiều chất lỏng hơn.

Han Wangho nhắm mắt lại, không ngừng thở dốc. Hơi thở càng ngày càng nặng nề, phản ứng của cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Anh nhanh chóng kêu lên một tiếng nhỏ, toàn thân run rẩy và xuất tinh vào tay Moon Hyeonjoon. Trong không khí nhất thời tràn ngập khí tức dục vọng mãnh liệt.

Lý trí mách bảo Han Wangho nên cắn chặt đầu lưỡi của đối phương, nhưng anh căn bản không khống chế được bản thân, thân thể sớm đã đầu hàng, hoàn toàn mất đi sức phản kháng, hai mắt đỏ bừng xấu hổ. Anh thậm chí còn cảm thấy cơ thể rắn của Park Dohyun đang di chuyển về phía phần dưới của mình. Sự đụng chạm kinh tởm khiến anh muốn bất tỉnh ngay lập tức, nhưng cơ thể lại thành thật hơn nó run lên vì phấn khích, và dương vật vừa được xuất tinh nằm ngoan ngoãn ở giữa hai chân, có xu hướng hơi ngẩng đầu lên.

Anh không biết Park Dohyun và Moon Hyeonjoon lại bị vẻ ngoài của anh quyến rũ đến mức dùng lực mạnh khiến người ta đau lòng. Khuôn mặt trắng ngần của cáo nhỏ giờ này đỏ bừng, như thể nó đang cố gắng chống cự nhưng lại có phần như đang chào đón.

Đuôi rắn nhẹ nhàng vòng quanh hậu huyệt chưa một lần khai mở rồi cẩn thận nhét vào. Miệng huyệt theo bản năng co lại hai lần, Park Dohyun nhận ra bên trong đã ướt át, nuốt đầu đuôi của mình không khó khăn gì. Moon Hyeonjoon cũng chậm rãi đưa một ngón tay vào, nhẹ nhàng đưa đẩy, tìm kiếm điểm nhạy cảm trên cơ thể Han Wangho.

Trái dâu màu đỏ nhô ra trên ngực bị hút vào miệng, chiếc lưỡi ẩm ướt liếm mút từng chút một, để lại dấu vết mơ hồ. Han Wangho cảm thấy cơ thể mình sắp bốc cháy, cảm giác khát nước như bị mắc cá mắc kẹt trên bờ. Anh không khỏi vươn cổ, ngẩng đầu lên và phát ra tiếng thở vang như tiếng thú cái kêu gọi bạn tình.

Một vật nóng hổi đang cọ xát vào bụng dưới của anh, như đang tìm kiếm nơi thích hợp nhất để khám phá, sau đó vật đó từng inch một ép vào cơ thể anh. Cáo nhỏ vặn eo muốn trốn, nhưng Moon Hyeonjoon lại dễ dàng kéo anh lại, dương vật chôn trong cơ thể anh chậm rãi ra vào.

Đầu anh choáng váng, ý thức dần dần mơ hồ, anh bắt đầu cảm thấy bên trong cơ thể mơ hồ sưng tấy và đau đớn. Đó là một cảm giác tuyệt vời và xa lạ khiến anh khó chịu đến mức gần như hét lên.

Moon Hyeonjoon cảm nhận được trong cơ thể anh có biến hóa, liền đưa tay đặt ở bên tai, ngước mắt nhìn cáo nhỏ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Han Wangho gần như nhắm mắt lại, đồng tử giãn ra, mặt đỏ bừng, cơ thể khẽ run, môi mím thật chặt, khóe mắt và lông mày đầy vẻ khiêu gợi, như anh đã sẵn sàng lấy bất cứ thứ gì mình muốn.

Moon Hyeonjoon không khỏi mỉm cười, vươn tay ôm chặt cáo nhỏ. Han Wangho ngã vào trong ngực cậu, trán áp vào ngực Moon Hyeonjoon, trong mũi hừ một tiếng, tựa hồ đang bày tỏ dục vọng.

Quá mềm. Cho dù là thân thể Han Wangho hay trái tim của Park Dohyun và Moon Hyeonjoon vào lúc này. Động tác thô bạo dần dần biến mất, Park Dohyun trở về hình người, Moon Hyeonjoon chỉ nhẹ nhàng ôm Han Wangho vào lòng, áp môi mình vào môi Han Wangho.
Cáo nhỏ hai tay ôm lấy lưng cậu, chủ động phục vụ Moon Hyeonjoon, hai thân thể bốc lửa ôm chặt lấy nhau, giống như củi khô gặp lửa liền bốc cháy không thể dập tắt.
Han Wangho bị choáng đến mức toàn thân mềm nhũn, nhẹ nhàng thoáng đãng, cơ thể càng ngày càng nóng, dường như có một luồng nhiệt nóng hổi dâng lên bên trong, tác động vào tứ chi và xương cốt, khiến các ngón chân của anh cuộn tròn.

Park Dohyun luồn ngón tay vào tóc Han Wangho, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy anh, ấn chặt anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên, để lưỡi linh hoạt đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi vạch ra những đường nét. Lưỡi của hắn lần theo từng kết cấu trong miệng đối phương, từ từ nếm thử, khuấy động, hút chất lỏng, nhảy múa theo nó và quấn lấy không ngừng.

Cảm giác như có hàng chục triệu con kiến ​​đang bò trong cơ thể, ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thật thoải mái. Cơ thể Wangho như đang lơ lửng giữa không trung, va đập liên tục. Han Wangho muốn đẩy Moon Hyeonjoon ra, nhưng lại không nỡ rời khỏi đối phương, chỉ có thể vội vàng thở dốc.

Park Dohyun hôn anh từ khóe miệng đến cổ anh, dọc theo chiếc cần cổ thanh tú và thon gọn cho đến dái tai anh.

Làn da của Han Wangho rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ vào nó sẽ chuyển sang màu hồng nhạt, dưới ánh sáng mờ ảo trông đặc biệt quyến rũ. Anh vặn vẹo trong tư thế khó xử, mặt ướt đẫm mồ hôi, âm đạo co rút khiến Moon Hyeonjoon tê dại.
Moon Hyeonjoon bị cái miệng huyệt co giật hút vào, hơi thở có chút gấp gáp, không nhịn được nữa mà đẩy đầu quy đầu đến chỗ sâu nhất rồi thả ra, tinh dịch trong nháy mắt tràn vào lỗ sau.

"A!" Han Wangho bỗng nhiên rống to một tiếng, thân thể đột nhiên căng thẳng, một luồng nhiệt lượng từ trong hậu huyệt phun ra. Hai chân anh run rẩy, miệng há hốc.

Moon Hyeonjoon vội vàng lui ra, đỡ lấy thân thể sắp ngã của anh, vỗ nhẹ lưng an ủi, hôn lên trán Wangho: "Đừng sợ, cáo nhỏ ngoan ngoãn, đừng sợ."

Ánh mắt của Park Dohyun rơi vào bụng dưới của Han Wangho, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hắn đến gần bộ phận sinh dục của anh, đưa đầu lưỡi ra liếm một vòng, động tác của hắn rất tinh tế và nhẹ nhàng. Như thể đang chăm sóc cho bảo bối duy nhất trên thế giới đã khiến Han Wangho rơi nước mắt và thở hổn hển.

Moon Hyeonjoon vừa mới bình tĩnh lại nhìn thấy một màn này, lại hưng phấn hồi lâu, vừa rồi Park Dohyun làm sao có thể chịu đựng lâu như vậy, bởi vì hắn đã biến thành một con rắn? Nhưng Hyeonjoon không muốn làm mất lòng người quá nên quay người đi vào phòng tắm để tắm. Trong khi chờ đợi, cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phòng ngủ, cả tiếng nước lẫn lớp cửa đều không thể che đậy được.

Park Dohyun vừa lao tới, con cáo phá phòng ngự còn chưa kịp bình tĩnh đã đã ngạt thở và mắng hắn: "Cút đi."
Nhưng dương vật của rắn đen cứng đến mức đau nhức, Park Dohyun tự nhiên không để ý đến ý kiến ​​của anh mà đâm thẳng vào, nắm lấy mông anh và bắt đầu luân động. Han Wangho theo phản xạ phản kháng, dùng sức cào lấy ngực người trước mắt, để lại mấy vết đỏ rớm máu.

Ý thức của Han Wangho lúc đầu có chút mơ hồ, nhưng khi dương vật xâm nhập trở lại, cảm giác đó phần lớn không thể bỏ qua trong chốc lát, nhưng sức phản kháng của anh không có kết quả nên đành phải móng vuốt đập vào mặt Park Dohyun khiến mặt hắn đỏ bừng, tỏ vẻ không hài lòng.

Anh nằm trên giường, hai má đỏ bừng, hốc mắt hơi sưng lên, trông vô cùng đáng thương, nhưng thân thể lại không ngừng giãy giụa, như đang hưởng thụ một trò vui nào đó, hai chân vô tình dang ra, mông cũng không tự chủ được dương cao, theo động tác của Park Dohyun không ngừng run rẩy, phát ra nhưng âm thanh đỏ mặt.

Sau khi Moon Hyeonjoon tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ, nhìn thấy cảnh hai người một rắn bắt nạt cáo nhỏ liền có chút choáng nhẹ.
"Đừng... dừng lại." Han Wangho quấn đuôi anh quanh mắt cá chân hắn, kéo hắn về phía mình, sau đó dùng môi hôn lên dương vật của Park Dohyun.

Yết hầu nam tính của Moon Hyeonjoon trượt lên trượt xuống, ánh mắt lập tức tối sầm lại, cậu cúi xuống, đưa hai hạt đậu trên ngực Han Wangho vào miệng, sau đó dùng răng gặm nhấm, dùng lưỡi trêu chọc, dùng tay xoa xoa bên kia. Làm cho chúng sưng tấy hơn.

Moon Hyeonjoon chợt phát hiện, sau khi tiến vào trạng thái cầu hoan, Han Wangho tựa hồ càng thích cảm giác hưng phấn, vô tình hay cố ý khoe khoang việc anh quả thực là hồ ly.

Han Wangho gần như phát điên vì bị tra tấn. Cảm giác đau nhức và tê dại trong cơ thể ngày càng dữ dội. Anh không thể kiềm chế mà hét lên, dùng cả hai tay nắm lấy vai Park Dohyun và kéo mạnh hắn xuống.
Park Dohyun cảm nhận được nhu cầu của Han Wangho, liền rút lui với ý đồ xấu. Hắn nhẹ nhàng đánh vào phần thân dưới của Han Wangho, đồng thời ấn dương vật sưng tấy của mình vào hai chân của Han Wangho. Hạ thân anh đã có một dòng nước chảy xuống, nửa mông liền trơn trượt.

Dương vật không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cặp mông mềm mại, sau vài lần ma sát, nước tràn ra miệng chuông, mạch máu trên thân nhô ra hưng phấn muốn tiến vào trong miệng nhỏ mê người lần nữa.

Cái đuôi buông khỏi ra mắt cá chân của Moon Hyeonjoon, điên cuồng vung vẩy, lúc này chủ nhân hoàn toàn không thể tập trung, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cáo nhỏ càng lớn hơn. Moon Hyeonjoon bị Han Wangho quyến rũ đến mức nhịn không được nữa, chậm rãi chen vào.
Vẫn còn một ít tinh dịch mà anh đã xuất ra trước đó ở lỗ sau nóng ẩm, lúc mới bước vào đương nhiên có chút lúng túng, nhưng da thịt quyến rũ của cái lỗ lập tức quấn quanh mời gọi dương vật đi vào. Tinh dịch hòa với dịch âm đạo trở nên dính và nổi bọt, lẫn vào vùng kín.

Cái gì, kết nối liền mạch, không thể để người ta nghỉ ngơi? Han Wangho trợn mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh mạnh vào người Moon Hyeonjoon, nhưng trong hình dáng nửa người, anh vốn đã nhỏ nhắn yếu đuối, bị tra tấn lâu như vậy, nắm đấm của cáo nhỏ giống như bông gòn, như một con mèo con tát người bằng miếng đệm thịt của nó. Moon Hyeonjoon nắm lấy cổ tay anh, ép anh vào tường, hôn lên tai cáo của Wangho.

"Cậu. . . " Han Wangho thanh âm khàn khàn, lời nói nuốt vào trong bụng, không biết nên nói cái gì. Moon Hyeonjoon dùng ngón tay nhéo cằm anh, ép anh ngẩng đầu lên, sau đó dùng ngón tay mạnh mẽ cạy môi Wangho ra, dùng lưỡi khám phá miệng cáo , móc lưỡi hòa quyện vào nhau.

"A... A..." Han Wangho sung sướng rên rỉ, bị ép phải đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Moon Hyeonjoon. Moon Hyeonjoon nhân cơ hội tấn công thành, dùng lưỡi quét qua từng tấc lãnh thổ trong miệng Han Wangho, cho đến khi anh khó thở, thân thể run rẩy, mới buông môi ra, để anh lấy lại tinh thần, lấy lại quyền được thở.

Âm thanh của pitter-patter ngày càng nhanh và dữ dội hơn. Han Wangho thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội, khóe mắt rưng rưng nước mắt, môi đỏ mọng, cả người trông vô cùng đáng thương nhưng cũng đầy quyến rũ. Park Dohyun nhìn Han Wangho quyến rũ như vậy, trong lòng cảm thấy bồn chồn, không khỏi hôn lên môi anh.
Đầu tiên hắn hôn lên môi Han Wangho, sau đó từ từ tiến vào sâu bên trong, dùng đầu lưỡi lần theo hàm răng của anh. Chiếc lưỡi hung dữ làm trong miệng hỗn loạn, khiến Han Wangho nuốt xuống tiếng rên rỉ hòa lẫn với nước bọt của bọn họ. Lưỡi được móc ra khỏi miệng, sau đó ngậm vào miệng và mút. Môi nhanh chóng đỏ và sưng tấy, đầu lưỡi tê cứng. Nước bọt trong suốt đầy dục vọng chảy xuống má, khi tách ra, khóe miệng vẫn ướt đẫm chất dịch lụa.

Han Wangho lần này cư xử rất tốt, có lẽ cáo nhỏ biết phản kháng cũng vô dụng nên chỉ nhắm mắt lại, để cho đối phương hôn mình. Anh rõ ràng cảm nhận được một dương vật khác khó nhọc chen vào, kéo cái lỗ ra càng rộng hơn - việc cơ thể anh có thể phát triển đến mức này là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Động tác giữa hai người rất thô bạo và độc đoán, lúc này Han Wangho không hề tức giận, toàn thân tê dại vì bị hôn. Thân thể không ngừng vặn vẹo, hợp tác va chạm, thậm chí còn mong chờ điều đó, mong hai người đàn ông này có thể làm dữ dội hơn.

Moon Hyeonjoon một mực quan sát biểu tình cùng phản ứng của Han Wangho, khi cậu phát hiện Han Wangho không có cự tuyệt, trong mắt hiện lên một tia ý cười, động tác càng thêm cuồng nhiệt.

Han Wangho da đầu tê dại vì hai thứ ở bụng dưới, sau cơn đau ban đầu, một cảm giác khoái cảm tột độ gần như bóp chết tâm hồn. Anh dần dần không thể phản kháng, mềm nhũn ngồi xuống giường, mặc cho hai người đàn ông bắt nạt mình, mắt anh hơi nheo lại, miệng không tự chủ hé mở, nước miếng theo đó cũng chảy ra ngoài, gương mặt lộ ra vẻ say mê, cái đuôi dường như cũng vậy giống như chủ nhân của nó đang mất kiểm soát, một cái khác quấn quanh eo Moon Hyeonjoon, một cái khác đặt trên người Park Dohyun.

Đầu tiên, cái đuôi cọ sát vào cơ thể Park Dohyun, sau đó từ từ di chuyển dọc theo vùng bụng rắn chắc, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới, nhẹ nhàng vẽ một hình vòng cung, chậm rãi trượt đi, bơi từ trái sang phải một lúc, trở lại vị trí ban đầu mãi vẫn không chịu rời đi, như đang đùa giỡn với cơ thể người yêu, Park Dohyun không phân biệt được cái nào hấp dẫn hơn, cái đuôi hay chủ nhân của nó.

Moon Hyeonjoon không khỏi giơ tay vuốt ve cái đuôi của Han Wangho. Park Dohyun cũng nhận thấy sự quan tâm của anh, liền dùng ngón tay chạm nhẹ vào cái đuôi đang quằn quại quanh co, lập tức dùng ngón tay cái xoa bóp, vuốt ve nhẹ nhàng và dùng móng tay gãi phần gốc đuôi.
Han Wangho lập tức phát ra một tiếng rên trầm thấp, đuôi vẫy vẫy như cầu xin tha thứ.

"Ừm!" Thân thể anh đột nhiên cong lên, nhưng dương vật đã không còn phóng ra được tinh dịch, anh chỉ cảm thấy phía dưới có hơi ấm, chất dịch tanh từ trong mắt ngựa tràn ra, nhỏ xuống tấm ga trải giường màu trắng, tạo thành một vệt chất lỏng sẫm màu. .

Cái này... cái này có được coi là nước tiểu không?

Han Wangho xấu hổ mở mắt ra và nhìn thấy hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt rực lửa. Anh sợ hãi đến mức cuộn tròn thành quả bóng.

Cơ thể cáo nhỏ ẩm ướt và nhớp nháp, Han Wangho mới nhận ra vừa rồi anh thật sự đã đi tiểu.

Park Dohyun cười lớn, ôm lấy cơ thể anh, ghé sát vào cổ mút mát, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vạch theo đường viền của anh, vương vấn trên quả anh đào màu hồng rồi xoa xoa làm nó không ngừng run rẩy, cơ ngực của Han Wangho phồng lên trong tay hắn.

"Woo ~" Han Wangho rên rỉ, cơ thể ngày càng nóng hơn. Anh muốn đẩy Park Dohyun ra, nhưng anh quá mệt mỏi và không còn sức để làm gì nữa, anh phải vùi mặt vào gối và lẩm bẩm: "Tôi sẽ không làm điều đó, tôi mệt mỏi quá. "

Câu nói này như một chất xúc tác, kích hoạt hoàn toàn bản chất thú tính của Park Dohyun. Hắn quay người lại và ấn Han Wangho xuống dưới thân mình, dùng lòng bàn tay đặt lên mông anh và xoa bóp thật mạnh. Trong khi xoa bóp, hắn còn không quên hôn lên lưng anh từ trên xuống dưới.

"A! Đừng làm như vậy!" Han Wangho vội vàng duỗi tay ngăn cản Park Dohyun tiếp tục. Đáng tiếc thực lực hiện tại của anh thật sự không đáng để Park Dohyun nhắc đến. Cánh tay của anh bị tóm lấy một cách dễ dàng, và anh không thể thoát ra được chút nào, chỉ có thể bị buộc phải nằm úp mặt xuống giường, mông giơ cao lên trời.

Moon Hyeonjoon cắn vai anh, Park Dohyun lè lưỡi liếm lỗ sau lưng anh. Han Wangho bị bọn họ kích động đến suýt khóc, muốn quay người bỏ chạy, nhưng cổ tay đã bị giữ lại phía sau, khiến anh không thể cử động được.

Tình yêu nhớp nháp chảy khắp cơ thể, run rẩy đồng điệu với làn da nhạy cảm. Han Wangho không thể kiềm chế được bản thân, anh chỉ vặn vẹo hông một cách ngẫu nhiên nhằm thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng hành động này đã trở thành một lời mời hấp dẫn trong mắt Park Dohyun và Moon Hyeonjoon.
Bọn họ lại đồng thời tiến vào, Han Wangho đau đớn tột độ không khỏi hét lên. Anh theo bản năng siết chặt hai chân, cảm giác ngứa ran từ mông cũng khiến anh tỉnh táo hơn.

Sau khi chật vật vì bị siết chặt, hai người kia dừng lại vài giây, rồi bắt đầu đẩy vào ra nhịp nhàng nhanh chóng. Han Wangho bị đâm chọc gần như choáng váng, đầu óc trống rỗng, trong mắt đầy sao. Anh mở miệng và thở hổn hển, cố gắng điều hòa nhịp tim.

Cơ thể tiếp tục lên xuống khi hai dương vật đâm vào và rút ra. Dương vật đã chạm đến phần sâu nhất của huyệt đạo, khiến nó nóng bừng như thiêu đốt. Một loại khoái cảm khó tả xâm chiếm toàn thân anh, mềm mại, tê dại, đau đớn. Han Wangho đầu óc nhất thời trống rỗng, hai mắt mơ hồ, cáo nhỏ thấp giọng rên rỉ vài lần.

Park Dohyun và Moon Hyeonjoon nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng này, họ cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, háo hức muốn nuốt chửng con mồi bên dưới. Hai người cùng nhau di chuyển nhanh hơn, khiến Han Wangho cảm thấy như thế giới đang quay cuồng, anh hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ và chỉ có thể đắm mình trong tình yêu điên cuồng này. Niềm hạnh phúc của thể xác đạt đến đỉnh điểm, tâm hồn bay bổng và ngây ngất.

Da thịt âm đạo bị dương vật đánh mềm ra, giống như vài chiếc bao cao su, ngoan ngoãn quấn vào đó, sau đó duỗi ra thành nhiều hình dạng cực đoan. Đau đớn và khoái cảm khiến lỗ sau của Han Wangho tiết dịch không thể kiểm soát. Anh dường như bị đánh đến mức không thể rên rỉ và ước mình có thể ngất đi.

Đột nhiên, một làn sóng ấm áp khác lại ập đến. Han Wangho không nhớ nổi là bản thân đạt cực khoái bao nhiêu lần, anh chỉ có cảm giác như đang lơ lửng trên mây.

Sau khi hai người cuối cùng cũng dừng, anh mới dần tỉnh lại, cơ thể vô cùng đau nhức, tứ chi kiệt sức, đặc biệt là phần dưới càng đau hơn. Nghĩ đến hôm nay bị đụ đến mức không tự chủ được, hai má anh không khỏi nóng lên. Park Dohyun thậm chí còn áp môi vào tai cáo của anh và nói một cách quyến rũ, với giọng nói cùng hơi thở nhớp nháp, "Em muốn xuất tinh vào bên trong anh lần nữa, có thể không?"

Han Wangho hốc mắt ươn ướt, lắc vai, cắn môi dưới, rên rỉ nói không được, hắn không thể xuất tinh vào trong anh.

Anh há hốc miệng thở hổn hển và bị hai người giữ lại, trên làn da trắng nõn vốn có của anh không có một chỗ nào mà không để lại dấu vết đỏ do bị cọ xát hay gặm nhấm, cơ thể cáo nhỏ đã bị nhuộm màu một chút điên rồ.

Phần thân dưới càng thêm hỗn loạn, miệng huyệt thỉnh thoảng co giật, tinh dịch của ai đó chảy ra từ lỗ nhỏ vốn đã sưng đỏ.

Khi anh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, không có dấu hiệu nào của hai người đàn ông xung quanh anh. Han Wangho gần như choáng váng. Cảm giác sung sướng tột độ đêm qua và cảm giác trống rỗng sau khi trải nghiệm cảm giác bị người ta khi dễ ập đến khiến cáo Wangho gần như suy sụp.

Sự việc tối qua vẫn còn hiện lên trong tâm trí. Anh ngồi dậy, vén chăn lên thì thấy phần dưới cơ thể mình quả thực ướt át, trên ga trải giường có những vũng nước đọng.

Wangho xuống giường, bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, cầm lọ thuốc mỡ trên bàn bôi lên chân. Hôm qua anh bị hai người đàn ông đó tra tấn quá lâu, hiện tại chân vẫn hơi tê cứng, dù đã bôi thuốc nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Khi xuống lầu, Moon Hyeonjoon và Park Dohyun đang ăn trưa trong phòng ăn. Nhìn thấy Wangho đi xuống cầu thang, Moon Hyeonjoon tiến tới ôm lấy eo anh, hôn lên môi, sau đó xoa xoa đôi môi vốn đã ẩm ướt đỏ mọng của Wangho, vùi mặt vào cổ anh hôn lên đôi tai nhạy cảm của cáo nhỏ, "Anh tỉnh rồi."

Han Wangho cứng đờ tại chỗ, chỉ cười yếu ớt gật đầu.

"Sao lại xuống? Không muốn ngủ thêm một lát nữa à?" Park Dohyun đứng dậy lo lắng hỏi. Nhìn thấy Han Wangho sắc mặt có chút tái nhợt, hắn cau mày, nắm lấy cánh tay của anh, kéo anh ngồi xuống trên sô pha: "Đêm qua vất vả rồi, cảm ơn anh."

Nhìn thấy cảnh tượng này, Moon Hyeonjoon không khỏi âm thầm che miệng cười lớn. Cậu đưa mắt nhìn Han Wangho, thấy má anh lập tức đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, ánh mắt không ngừng lảng tránh, trông rất đáng yêu, liền cười nói đùa: "Sao vậy? Anh sợ chúng tôi lại bắt nạt anh à?"

"Không!" Han Wangho phản bác, nhưng giọng điệu lại yếu hơn rất nhiều. Đêm qua anh thật sự bị hai người này làm tổn thương, hiện tại toàn thân đau nhức, đi lại cũng khó khăn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Park Dohyun trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại, khóe miệng không khỏi cong lên. Thế là hắn chạm vào mũi mình và nói, "Được rồi, nếu anh nói không thì sẽ là không."

Park Dohyun nghĩ rằng sẽ khá tốt nếu có thể sống cùng Han Wangho như thế này đến cuối đời. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu chỉ có hai người họ.

Tuy nhiên, có một số người đã được định sẵn để được tự do và sẽ không bị mắc bẫy hay bị thuần hóa. Trong lúc hắn mê mẩn cơ thể Han Wangho, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, sự mềm mại và căng cứng của anh, nghe hơi thở và giọng nói của anh, thỉnh thoảng hắn lại có cảm giác mình chính là người bị thuần hóa.

Ngay cả khi hắn bóp cổ Han Wangho, đẩy mạnh mấy lần vào lúc chuẩn bị thả ra, hắn cũng chỉ có thể nhìn người dưới thân bằng ánh mắt lơ đãng, trong lòng thầm nghĩ: Han Wangho, anh là của em.

Ăn xong, Han Wangho trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Park Dohyun rất có trách nhiệm, tình nguyện vào phòng bếp rửa bát.

Moon Hyeonjoon nghe vậy lập tức đặt đũa xuống, đi theo Han Wangho, ôm anh từ phía sau, xoa xoa một bên cổ anh, nũng nịu gọi anh là "vợ". Park Dohyun và Han Wangho đều sửng sốt trong giây lát, người sau ho nhẹ rồi đẩy cậu ra. Moon Hyeonjoon cũng không tức giận mà tiến lại gần anh, vòng tay qua cổ anh, tiến đến dái tai nhạy cảm nhẹ nhàng hôn, trầm giọng nói: "Anh yêu, em còn muốn..."

Moon Hyeonjoon còn chưa nói xong, Han Wangho đã quay người đấm cậu một quyền: "Cút đi." Hai hôm qua người đồng thời thâm nhập hành anh đến mức độ này, mới có mấy giờ, Han Wangho cho dù là một con cáo thành tinh cũng không thể chịu nổi. Không thể làm thêm nữa đâu?

Sau khi Moon Hyeonjoon nhận được một cú đấm, thay vì tức giận, cậu lại mơ hồ nói: "Anh thật sự muốn đánh em à? Anh không biết tối qua mình sexy đến thế nào đâu..."

Mặt Han Wangho càng đỏ hơn. Đêm qua hai người giằng co đến nửa đêm, cuối cùng anh cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hai người kia có vẻ hưng phấn, càng ngày càng có tinh thần cày cấy trên cơ thể anh hơn. Wangho thậm chí còn nghi ngờ rằng họ không ngủ chút nào. Khi anh bất tỉnh, anh không biết họ có còn tiếp tục đè anh ra làm thêm bao nhiêu hiệp nữa.

Nghĩ tới đây, cáo Wangho không khỏi rùng mình. Hai người này đơn giản là biến thái và có quá nhiều năng lượng trong việc làm tình. Anh âm thầm quyết định tìm cơ hội dạy cho hai tên khốn này một bài học, nếu không sớm muộn cũng bị bọn họ vắt kiệt sức trên giường.

Park Dohyun dường như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, đưa tay vẽ những vòng tròn trên ngực Wangho: "Anh đang nghĩ ra ý tưởng gì xấu vậy?"

"Tôi chỉ đang nghĩ, mới có một đêm thôi, sao tôi lại gọi vợ? Đáng tiếc tôi là cáo đực, không thể sinh ra một con cáo yêu nhỏ cho cậu Hyeonjoon đây hay một con rắn xấ xa như cậu đâu Dohyun."

Park Dohyun ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt Han Wangho vào thời điểm không thích hợp.

Những tiếng nức nở vỡ vụn, những lời cầu xin thương xót đứt quãng, những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, sự co thắt của âm đạo và đôi mắt ướt đều quyến rũ.

Hắn nghĩ đến khoảnh khắc hôn Han Wangho một cách mãnh liệt, sâu sắc và mạnh mẽ, điên cuồng tàn phá đôi môi của anh, nghe tiếng rên rỉ của anh và muốn biến thành một con rắn nuốt trọn anh.

Cáo nhỏ Wangho vô cùng quyến rũ, vậy nên luôn có lý do khiến cáo yêu trở thành hồ ly.

🎉 Bạn đã đọc xong [Viper x Peanut x Oner] Thuần hoá cáo nhỏ 🎉
[Viper x Peanut x Oner] Thuần hoá cáo nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ