Chương 4: Vì muốn chúc mừng sinh nhật em, nên mời mọi người cùng xem pháo hoa

3.3K 232 67
                                    


Dương Xán hỏi: "Mày thực sự muốn cùng chú út ly hôn sao?"

Mặt Hoắc Huyền xanh lét.

Tất nhiên hắn không muốn.

Nhưng Sở Giản là trở ngại trong lòng hắn, hắn không vượt qua được.

Hắn làm ầm ĩ lên như vậy, chỉ để chứng tỏ cho anh thấy sức chịu đựng của hắn cũng có giới hạn.

Chỉ thử một chút, lại thử ra kết quả trong lòng Dương Từ Dật hắn còn không bằng Bảo Cầm.

Việc ly hôn cũng không khiến anh tốn nhiều thời gian suy nghĩ bằng quyền nuôi nấng Dương Bảo Cầm.

Dương Từ Dật không mở miệng níu kéo hắn, thậm chí trên mặt còn lộ chút nhẹ nhõm. Hoắc Huyền cực kỳ tức giận.

Hắn hung dữ nói: "Hiện giờ không phải tao muốn hay không, Dương Từ Dật cũng bảo luật sư sẽ đến gặp tao rồi. Ai sợ ai, thử xem anh ấy có thể tìm người nào hầu hạ anh ấy tốt hơn tao không mà muốn ly hôn với tao, nói không chừng anh ấy mới phải hối hận trước."

Dương Xán đặt chén cơm bị cậu ăn sạch bách bóng loáng qua một bên, sờ cằm nhìn Hoắc Huyền: "Thím nhỏ, nếu mày nói thẳng mấy lời này trước mặt chú út thì tao còn tin."

Hoắc Huyền đứng dậy: "......Tao đi rửa chén."

Dương Xán bình thường là thằng ngốc không tim không phổi, nhưng ở phương diện nào đó thật ra cậu nhạy bén hơn Hoắc Huyền nhiều: "Tao nói mày rồi mày đừng có quá mạnh miệng trước mặt chú út, chú ấy tin thật đó. Tao nhớ có lần khi tao còn nhỏ xem phim phóng sự, cảm thấy mấy đứa trẻ trên vùng núi thật đáng thương, nên tao buột miệng nói câu muốn đem tiền mừng tuổi quyên góp hết cho họ. Sau đó chú út tao tưởng thật, giúp tao quyên sạch không còn một cắc. Chú ấy có chút không phân biệt được lời nào thật lời nào buột miệng lúc xúc động."

Hoắc Huyền ngưng rửa bát, im lặng đứng một lúc, nghĩ thầm mẹ nó sao không bảo sớm, giờ lỡ nói ly hôn rồi.

Hoắc Huyền hừ lạnh một tiếng: "Anh ấy không phân biệt được, tao có thể không phân biệt được sao. Tao tốt xấu gì cũng là bạn đời của anh ấy, anh ấy có bao giờ đưa tao cái gì quá bảy con số đâu nhưng lại có thể đưa cho một người ngoài. Sinh nhật tao nếu không phải do tao nhắc nhở chắc anh ấy cũng không biết. Mày thử nghĩ đi đây khác nào đối xử với người lạ không?"

Mùi chua sắp tràn khắp vũ trụ rồi.

Dương Xán thấy Hoắc Huyền một người đóng hai vai quá thành công, ở trước mặt chú út thì vào vai tri kỷ ưu tú lại ân cần, hoàn toàn không giống cá tính thật tự lập tùy hứng lại dễ quạu.

"Thím nhỏ xin bớt giận, tao có phải con giun trong bụng chú út đâu mà biết, tao vừa là người thân trực tiếp của chú út vừa làm bạn với mày, áp lực rất lớn được không."

Hoắc Huyền ngang ngược vô lý nói không lựa lời: "Tất cả là tại mày hồi đó rủ tao về nhà mày chơi, nếu không sao tao có thể yêu chú mày từ cái nhìn đầu tiên, không nhất kiến chung tình tao sẽ không kết hôn với chú mày, Dương gia các người ỷ vào việc nhà tao không có ai chống cho tao mới bắt nạt tao có phải không?"

(Hoàn/ĐM) Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại DânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ