Văn án
Mười năm trước, trong buổi lễ tốt nghiệp trung học, Thiên Phàm gọi Mục Thiên Thành lại, cậu dùng mọi cách yêu cầu đối phương phải tỏ tình với mình, nhưng bị Mục Thiên Thành lạnh lùng cự tuyệt. Thiên Phàm thẹn quá hóa giận gào “Ta cũng ghét mi”, rồi tiến lên cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của Mục Thiên Thành.
Mười năm sau, hắn làm tại Công ty bảo hiểm Tân Á, thân là trưởng phòng phòng bảo hiểm doanh nghiệp của công ty – Mục Thiên Thành được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phó giám đốc, bỗng dưng một nhân viên mới tên Thiên Phàm “nhảy dù” vào, vừa vào công ty đã biến khát vọng ngoi lên chức phó giám đốc của hắn thành bọt biển.
Sau khi hai người là đồng nghiệp, Thiên Phàm kiêu ngạo lạnh lùng, thái độ xa cách, hai người đề xuất chiến lược phát triển công ty trái ngược nhau, đối chọi lẫn nhau, như nước với lửa……
── Trên đời này, rốt cuộc không có chuyện gì làm người ta sợ hãi hơn việc gặp lại mối tình đầu tiên. Tình đầu…… Rốt cuộc xảy ra khi nào?
Cảm giác này luôn vây lấy hắn,
Giống như hoa anh đào ở trái tim hoang vu từ từ nở rộ,
Không biết nên diễn tả như thế nào,
Nhưng lại khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên……
Mở màn nụ hôn đầu tiên
Ở phía xa xa, tán cây anh đào nở rộ tầng tầng như mây lượn, lại tựa như mảng màu lưu luyến buông xuống khi hoàng hôn, trải dài một dải biển hoa.
Bầu trời xanh thẫm, mảng mây trắng trôi mổi, đẹp không sao tả xiết. Đáng tiếc cây anh đào tuy đẹp, đời hoa lại ngắn, sáng nay phồn chi kiều diễm, đảo mắt đến ngày mai có lẽ đã biến thành cây khô trụi lá.
“Cậu nói gì?”
Không nghe rõ đối phương. Một cánh hoa dính vào môi, Mục Thiên Thành lấy nó xuống, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh nhã, thật ra hoa anh đào cũng không xinh đẹp, chỉ có khi chúng cùng nhau nở rộ phủ khắp núi đồi, cảnh đẹp ấy mới làm người ta kinh ngạc tán thưởng.
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh!”
“Cơ hội gì?” Mục Thiên Thành hơi hơi nhíu mi.
Khẩu khí ra lệnh làm người nghe khó chịu, nhưng mà người nói sớm quen vênh mặt hất hàm sai khiến, hồn nhiên không biết thái độ xấc xược của mình rất phản cảm trong mắt người khác.
“Anh thật sự không hiểu hay đang giả ngu?”
Đứng đối diện Mục Thiên Thành là một cậu trai mang vẻ mặt giận dỗi trừng mắt liếc hắn, khuôn mặt trắng nõn hóa đỏ bừng hung dữ, không biết là do cậu ta thẹn thùng hay là do ánh hồng màu hoa anh đào phía sau; Mục Thiên Thành đoán chắc là lý do thứ hai.
Học cùng trường nhiều năm với cậu ta, sắc mặt gì cũng đều gặp qua, tuyệt đối không có vẻ xấu hổ.
Tuy rằng trước mắt là hình ảnh rất đẹp — thiếu niên thân hình thon dài đứng dưới tàng cây, mi thanh mục tú, hoa rơi bay lượn, giống như một bức tranh với những nét chấm phá mạnh mẽ đầy nghệ thuật khiến người ta thưởng tâm duyệt mục; Nhưng mà Mục Thiên Thành hiểu rất rõ, đối phương nhìn thanh nhã bề ngoài thôi, kì thực bên trong là một loài ăn thịt sống a~