.: Ngoại truyện: Chiếc Búa Vàng 1 :.
Nguyệt Như đặt bát canh trong tay xuống, tiến lên vuốt mái tóc dài của cô, thở dài: "Có lúc không biết trên đời này sao lại có mái tóc đẹp như vậy."
Sa La kéo thẳng lưng mình, để cô ta chạm vào, mái tóc dài giống như sa tanh mềm mại, trong phòng tối dâng lên từng đợt sóng lấp lánh.
"Nếu ta muốn tóc của ngươi ..."
Nguyệt Như còn chưa nói hết câu, Sa La đã đứng thẳng dậy, mái tóc dài tung bay về phía sau, ngọn tóc xẹt qua chiếc bàn dài, làm ngọn nến chưa tắt trên đó bốc cháy.
Khói bốc lên khắp phòng, mái tóc dài chạm vào ngọn lửa bốc cháy, nhanh chóng bị đốt cháy thành một nắm tro đen.
Để mọc được mái tóc dài này phải mất mười năm, nhưng chỉ mất một lúc để phá hủy nó.
Sa La chính là Sa La, như Lam Hà đã nói, có một loại trí tuệ quyết đoán không bao giờ do dự.
"Ta chỉ là nói nếu như." Sau khi khói bụi trong phòng tan đi, Nguyệt Như đột nhiên lên tiếng, đi tới sờ lên mái tóc còn hơi ấm của cô, nghiêm túc cau mày: "Ngươi sao có thể coi là thật, sao có thể nguyện ý từ bỏ nó chứ ?!"
"Ngươi còn muốn gì nữa, còn muốn gì nữa." Sa La lại cúi đầu về phía cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Nguyệt Như đặt tay xuống, cuối cùng cũng cố nén nụ cười của mình và chậm rãi nói: "Ngươi biết ta muốn gì."
"Ngươi muốn ta chết, nhưng ta không thể đáp ứng chuyện này, Thính Trúc Viện cũng sẽ không đáp ứng."
"Ta không muốn ngươi chết." Nguyệt Như thật lâu sau mới thở dài một hơi: "Ta chỉ là muốn giữ lại cái ghế của mình, ngươi cũng biết nếu như ta mất đi cái ghế này, kết cục của ta chính là chết."
Câu này xuất phát từ trái tim nên hiếm có chút thành ý.
Sa La chậm rãi ngẩng đầu lên: "Vậy ta có thể làm gì để đảm bảo rằng ta sẽ không uy hiếp chỗ ngồi của ngươi?"
Nguyệt Như mím môi, cúi người mở ngăn kéo, tìm thấy một chiếc hộp ngọc trắng tinh, chậm rãi mở ra trước mặt Sa La.
Bên trong là một con cổ trùng, một con cổ trùng có kích thước bằng móng tay.
Cổ trùng Sa La đã nhìn thấy vô số lần, nhưng chưa từng thấy qua con xinh đẹp như vậy, giống như đóa hoa mềm mại, hồng nhạt, mị hoặc vô cùng.
"Cổ này tên rất hay, gọi là 'Thiếp'." Nguyệt Như búng ngón tay.
Sa La cúi đầu và im lặng.
"Thiên hạ nam nhân đều có một tật xấu, chính là tham hoan, Cổ Vương cũng không ngoại lệ."
Nói xong lời này, Sa La ngẩng đầu lên, mơ hồ hiểu được ba điểm.
Nguyệt Như tiếp tục: "Nếu Thiếp này được gieo vào người ngươi, mà sau đó nếu ngươi có thêm cổ vương thì cổ vương sẽ nuốt chửng thiếp cổ này, sau đó sẽ nghiện giống như tất cả đàn ông trên thế giới, muốn, muốn hết người này đến người khác như một người thiếp."
BẠN ĐANG ĐỌC
Vài trích đoạn từ những truyện mình đã đọc
RandomMình có dẫn link truyện ở dưới bình luận. Bạn nào hứng thú thì có thể dễ dàng tìm đọc.