Chương 4.

1K 228 87
                                    

Chương 4: Kẹo dẻo làm bạn.

***

Sakura nhìn lưng của bạn học trước mặt, nhìn đến mức người nọ mất tự nhiên, lỗ tai cũng ửng hồng. Biết mình quá phận, cậu lập tức ho khẽ hai tiếng, dời đi tầm mắt, tâm trạng khó khăn nổi lên hai từ áy náy.

Có dọa cậu ấy không nhỉ?

Cá mặn nhỏ có đạo đức riêng, cậu gãi đầu, quyết định chiều nay tan học sẽ bắt chuyện xin lỗi đối phương rồi mới ra về.

Trời hôm nay không nóng nực, dễ chịu thoải mái, Sakura nhân lúc giáo viên tiết tiếp theo chưa vào, trải áo khoác ra bàn, lần nữa nằm xuống. 

Da thịt đè lên cánh tay trắng hồng tự nhiên không hề thiên về hướng ẻo lả, cậu xoa mái tóc phủ trên trán cho lưa thưa bớt ra, mi mắt rung rinh liên hồi, cậu nghiêng đầu quay sang nhìn Suo.

Nam chính quả nhiên là nam chính, nhan sắc phải gọi là hạng thượng thừa.

Lông mi dày dặn, con ngươi sạch sẽ phủ lên một tông màu cực kỳ hài hòa, đôi môi nhạt màu thỉnh thoảng sẽ mím lại do căng thẳng, mái tóc rũ rượi mềm mại như nhung. Tất cả đường nét giống như sinh ra để dành cho nhau, không hề khác biệt dị thường, thậm chí còn giúp thiếu niên này phất lên từng tia mạnh mẽ đến lạ lẫm.

Không dám ngắm nhiều, cậu âm thầm thu lại tầm mắt, chỉ là lơ đãng bị Suo nắm trọn khoảnh khắc kia vào tâm trí. Hắn xoa đầu ngón tay trong âm thầm, trái tim như cũ đập nhè nhẹ, yên tĩnh không biết suy nghĩ điều chi.

Ghi chép xong bài học hôm nay, Suo nhìn một lượt chắc chắn rằng toàn bộ con chữ đều thẳng hàng ngay lối mới gấp lại, nhét xuống hộc bàn. Hắn cực kỳ thích học, việc đối diện với con chữ trên sách vở thực sự rất thú vị, Suo cố gắng tích lũy kiến thức từng ngày, mong rằng sau này có thể thi đậu trường đại học top đầu trong nước. Nếu có khả năng hơn, hắn thậm chí còn muốn ra nước ngoài du học, tìm hiểu đó đây. 

Học tập là con đường ngắn nhất tiến về phía trước, cũng chính là thứ thay đổi cả thế giới. Suo rũ mi, lần nữa nhìn đồng hồ đặt trên bàn. Học thêm một tiết nữa sẽ giải lao, hắn hơi thấp thỏm, có chút muốn bắt chuyện với cậu. 

Nghĩ thì nghĩ, Suo vẫn đâu đủ can đảm, xưa giờ hắn lạnh nhạt quen rồi, có chủ động cũng chính là người khác tiến đến làm quen trước, hắn chưa bao giờ để tâm tư của họ lọt vào tầm mắt. 

Tiện tay chạm vào túi áo đồng phục, Suo ngớ người, hắn giữ viên kẹo dẻo này lúc nào thế? 

Suo rút ra, nhìn chằm chằm nó thật lâu, đến mức chuông vang bên tai anh cũng chưa biết. Bạn cùng bàn ngóc đầu, dụi mắt, đầu tóc xù xù như kẹo bông gòn, nom vô cùng ngọt ngào. 

"Sakura..." Suo mấp máy môi, quay đầu nói.

Cậu nhóc vừa mới tỉnh từ giấc ngủ vỏn vẹn mười phút, đúng là rất nể phục ý chí cá mặn ướp muối, đã làm thì phải tới nơi tới chốn, không bỏ lỡ thời gian nghỉ ngơi nào. Cậu vừa nhìn thấy bóng dáng giáo viên, đang định lôi sách vở ở hộc bàn theo thời khóa biểu thì bên tai đã truyền đến giọng nói vừa lạ vừa quen. Cậu đờ đẫn, hả một tiếng.

[AllSakura/ Wind Breaker] Bạn học luôn ngăn cản ước mơ trở thành cá mặn của tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ