Lạp Lệ Sa hoảng hốt nhìn hai người trong tranh, không để ý tới người đang ẩn nấp ngoài cửa.
Vừa rồi Phác Thái Anh bị nàng chọc đến nóng mặt nên mới kiếm cớ rời khỏi. Nhưng chỉ qua một lát, nàng đã thấy không yên lòng. Dù sao nàng hiểu, việc cha mẹ qua đời đối với Lạp Lệ Sa mà nói, là nỗi đau cả đời không thể quên được. Nghĩ đến dáng vẻ của nàng ấy khi đó, nàng xoay người quay trở về. Dù như thế nào, đều phải ở bên cạnh nàng ấy.
Nhưng khi nàng đi tới cửa, liền thấy được cảnh tượng như vậy. Hai giọt nước óng ánh rơi xuống giấy Tuyên Thành, khiến lòng Phác Thái Anh đau nhức. Mà câu nói thì thào của Lạp Lệ Sa, lại như một cơn sóng nhiệt, lướt qua trái tim, khiến nó vừa nóng vừa đau.
Lạp Lệ Sa khóc trong im lặng, thậm chí sau khi rơi hai giọt nước mặt, thì không còn có động tĩnh gì nữa. Nhưng sự yếu ớt và đau khổ toát ra quanh người nàng, lại làm Phác Thái Anh chịu đựng không nổi. Lúc ấy, muốn bước vào ngay lập tức, rồi lại cố gắng nhịn xuống.
Khi nãy, sợ là Lạp Lệ Sa cố ý trêu nàng, để nàng ra khỏi bầu không khí đó. Có mặt nàng, Lạp Lệ Sa che giấu rất tốt, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Đến khi không có nàng, lúc chỉ có một mình, mới toát ra yếu ớt của bản thân. Có lẽ nàng ấy không muốn để nàng đã thấy dáng vẻ ấy của mình. Tuy rằng nàng rất muốn đi tới, ôm Lạp Lệ Sa vào lòng, nhưng biết rõ chỉ có để nàng ấy một mình, nàng ấy mới có thể trút hết nỗi lòng.
Nghĩ đến đó, trong lòng chợt thấy chua xót, nhưng Phác Thái Anh vẫn lặng yên đứng ở bên ngoài. Mắt của nàng đỏ lên, cắn môi, bàn tay trái bấu lên cây cột ngoài cửa, đè nén cảm xúc của mình.
Ánh mắt của nàng dừng trên người Lạp Lệ Sa, ẩn nhẫn mà đau đớn. Bỗng nhiên nàng phát hiện sau lưng có người, quay đầu lại, thì thấy được Tử Hi mang vẻ mặt lo lắng.
Thấy cặp mắt đỏ bừng của nàng, Tử Hi mấp máy môi, muốn mở miệng, lại bị Phác Thái Anh lắc đầu ngăn cản. Khóe miệng nàng kéo ra một nụ cười cay đắng, tỏ ý mình không có gì.
Nàng quay đầu, tiếp tục nhìn bóng người gầy yếu khiến người ta thương tiếc kia, thẳng đến khi nàng ấy khép lại cuộn tranh, đánh vỡ tư thế vẫn một mực duy trì kia. Hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Tử Hi đừng làm lộ, Phác Thái Anh xoay người rời đi.
Tử Hi nhìn người trong phòng, lại thấy dấu vết trên cây cột, hằn sâu mấy vết móng tay, thở dài, cũng lui xuống.
Ra khỏi Tô phủ, Phác Thái Anh không có về Tây Uyển, mà là đi thẳng ra ngoài thành Tô Châu. Đoán chừng phải vài ngày nữa sư tỷ mới tới, vừa rồi nàng chỉ viện cớ mà thôi.
Lúc này trong lòng Phác Thái Anh khó chịu lắm, hình ảnh Lạp Lệ Sa rơi lệ ở trong đầu, không thể xóa nhòa. Nhưng nàng lại không biết nên xoa dịu nàng ấy như thế nào, thậm chí chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn mà thôi. Uổng công nàng được sống lại lần nữa, mà vẫn không thể trở thành chỗ dựa cho nàng ấy những lúc yếu lòng. Thậm chí còn để nàng ấy lo lắng mình sẽ khổ sở. Cảm giác này thật sự không dễ chịu! Nghĩ đến kiếp trước Lạp Lệ Sa đến chết vẫn luôn che chở mình, còn mình thì cứ đần độn, u mê, dù được trùng sinh, cũng có rất nhiều chuyện không thể giúp được nàng ấy! Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng đau lòng, ngực tích tụ khí huyết khiến nàng có chút điên cuồng, phóng thẳng đến rừng cây ngoài thành.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh [Cover][Lichaeng]
RomanceTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Thể loại: Trùng sinh, giang hồ ân oán, tình hữu độc chung, trung khuyển ôn nhu trùng sinh thụ X phúc hắc ốm yếu công, HE. Số chương: 156 chương chính văn và 11 phiên ngoại Nhân vật chính: Phác Thái Anh x Lạp Lệ Sa (Tên...