Chương 154

130 27 2
                                    

Có dây thừng hỗ trợ, mười người bên dưới leo lên rất thuận lợi. Lạp Lệ Sa dựng ngón tay, tỏ ý bọn hắn im lặng. Nàng đưa mắt nhìn sang Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lấy ra bản đồ, mượn ánh sao mờ chỉ ra vị trí của bọn họ, sau đó ngón tay vẽ vẽ, so lộ trình của mọi người.

Mấy người Tiêu Viễn Sơn gật đầu, sau đó cả đoàn lặng lẽ lần mò xuống núi phía sau Minh U giáo.

Địa hình vách đá của Minh U giáo chỗ này thay đổi thất thường, rất nhiều chỗ dễ sụt vỡ, khiến bọn họ không thể không xốc mười hai phần tinh thần.

Bò qua đoạn gập ghềnh nhất, Lạp Lệ Sa phất tay để mọi người dừng lại.

Mặc Ảnh chọn bốn người, ở đó liên lục dùng ký hiệu bằng tay, sau đó chỉ chỉ mấy bóng đen mơ hồ trong màn đêm.

Bốn người một mực yên tĩnh quan sát, sau đó đồng thời gật đầu, giống như những con dơi, lặng yên chìm sâu vào đêm tối.

Bốn người kia rất nhanh đã lướt tới chỗ hai trạm gác ngầm, chân hơi điểm nhẹ leo lên đài cao. Thình lình nhảy ra bịt miệng đệ tử Minh U giáo còn đang hoảng hồn, đồng thời rút dao găm sắc bén nhanh chóng cắt cuống họng hắn. Dường như chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều trở lại yên lặng.

Có Phác Thái Anh dẫn đường, mọi người hầu như không tốn bao nhiêu sức lực đã tiến vào hang ổ Minh U giáo.

Trong bóng tối, Minh U giáo nguy nga như một người khổng lồ, sừng sững đứng giữa sa mạc hoang vu, hờ hững nhìn bọn họ tập kích trong đêm.

Lạp Lệ Sa trầm mặc nhìn một dãy lầu các, đại điện trước mắt. Một lúc lâu sau, nàng giơ tay ra hiệu, để Tiêu Viễn Sơn mang theo Ảnh Vệ tạm thời ở lại phía sau núi, nàng và Phác Thái Anh mang theo Mặc Ảnh, Ảnh Tử đi vào.

Tiêu Viễn Sơn hơi do dự, thế nhưng đại khái hiểu được Lạp Lệ Sa là vì cẩn thận, nên đành dẫn người toàn bộ lui về chỗ cao nhất trong núi, ở đó dồn hết tâm tư quan sát động tĩnh bên dưới.

Nhóm của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều mặc đồ đen bó sát, nội lực phi phàm, động tác cũng nhẹ nhàng như mèo nhỏ.

Bấy giờ đã gần canh Tý, ngoài mấy chén đèn lưu ly ở ngoài sân, khắp Minh U giáo u tối như mực.

Bốn người cẩn thận lướt qua hành lang, nhưng lại phát hiện một gian phòng ở hậu viện chủ điện vẫn còn đốt đèn.

Phác Thái Anh đưa tay ra dấu cho Lạp Lệ Sa: "Nhiễm Thanh Ảnh."

Lạp Lệ Sa nhíu mày, không phải Nhiễm Thanh Ảnh là bị nhốt vào địa lao rồi ư? Chẳng lẽ Thác Bạt Diệp nói dối?

Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa để hai người Mặc Ảnh nấp kỹ, sau đó cùng Phác Thái Anh nhảy lên nóc nhà. Mấy động tác nhẹ nhàng, đã đặt chân trên căn phòng sáng đèn nọ.

Cẩn thận giở một mảnh ngói, ngọn đèn dầu mờ nhạt xuyên qua khe hở ánh trên mặt hai người. Không gian không lớn, hai người nín thở tập trung, chỉ có thể nhìn thấy một nam tử. Người này Lạp Lệ Sa nhớ rõ, lúc trước mộ Việt vương trên Ấn Sơn, là hắn dẫn người cứu Nhiễm Thanh Ảnh.

Một lát sau Phương Tư Nhiêu trầm giọng nói: "Ngươi nhất định muốn hành động lúc này sao? Công phu của hắn cao hơn chúng ta nhiều, làm như vậy quá mạo hiểm."

[BHTT] Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ