Từ núi Thanh Thành đến thành Yến Kinh, lộ trình cũng không tính là rất xa, từ từ mà đi, mười ngày cũng đã đến nơi.
Từ trên núi xuống dưới núi, không chỉ thời tiết thay đổi, phong cảnh ven đường cũng thay đổi.
Nhiệt độ dần dần nóng lên, mặc dù thời tiết như vậy, cũng không thể ngăn cản tâm trạng tò mò lại kích động của Đồng Nhi. Càng tới gần thành Yến Kinh, cứ chốc chốc lại cẩn thận vén một góc mành xe ngựa lên, nhìn trộm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Ngọc Hương ngồi bên cạnh Khương Lê, tuy Tôn ma ma nói là tới đón người, không biết cố ý hay là vô tình, cũng không dẫn theo tiểu nha hoàn hầu hạ Khương Lê. Cho nên trên đường đi, vẫn là Ngọc Hương và Đồng Nhi đi theo bên người Khương Lê.Ngược lại xe ngựa là loại tốt, trong xe trải đệm mềm mại. Đồng Nhi bỏ mành xe xuống, quay đầu lại nhìn Ngọc Hương nói "Ngọc Hương tỷ tỷ, sắp đến kinh thành rồi. Ta và cô nương nhiều năm chưa từng hồi kinh, cũng không biết hiện giờ trong kinh thành lưu hành cái gì, cảnh tượng thế nào, Ngọc Hương tỷ tỷ có thể chỉ bảo cho ta hay không, tránh khi trở về làm ra trò cười gì đó."
Đồng Nhi và Khương Lê tuổi tác tương đương, lúc trước Khương Lê bị đưa đến núi Thanh Thành, Đồng Nhi cũng chỉ là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết, ấn tượng đối với kinh thành, thật sự rất mơ hồ.
Ngọc Hương bật cười, nói: "Dọc theo đường đi câu này ngươi hỏi ta chắc cũng không dưới mười câu, ít nhất cũng đã tám câu, cái gì ta biết cũng đều nói cho ngươi hết rồi, còn nữa chẳng qua hồi kinh mà thôi, khẩn trương như vậy làm gì. Nhìn nhị tiểu thư nhà ngươi xem, một chút cũng không lo lắng."Đồng Nhi nhìn Khương Lê đang xem sách, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lại vui vẻ: "Đương nhiên rồi, cô nương nhà chúng ta, không phải tiểu thư nhà bình thường, việc gì phải khẩn trương."
Ngọc Hương nghe vậy, cũng cười theo, rồi lại không nhịn được nhìn thoáng qua Khương Lê. Dọc theo đường đi, Khương Lê hoặc là đọc sách, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, khác với Đồng Nhi lòng hiếu kỳ không dứt, đối với chuyện hồi kinh này, biểu hiện của Khương Lê hết sức bình tĩnh, không hề lo lắng, bồn chồn chút nào.
Ngọc Hương không hiểu, không cần biết lúc trước Khương nhị tiểu thư bởi vì nguyên nhân gì bị đưa đến núi Thanh Thành, là bị mẹ kế thiết kế hãm hại cũng tốt, hay là thật sự mưu hại mẹ kế cũng được, rời khỏi Khương phủ nhiều năm như vậy, vừa hồi kinh, chắn chắn phải lộ ra một chút cảm xúc. Kích động, khẩn trương, tò mò, hoặc phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí cận hương tình khiếp*?
* Cận hương tình khiếp: lâu không về quê nhà, cảm giác hồi hộp lo lắng khi gần tới quê.
Nhưng mà, cái gì cũng không có. Khương nhị tiểu thư chỉ yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình, yên tĩnh suốt chặng đường xuất phát, không biểu hiện chút gì đối với chuyện sắp nhìn thấy kinh thành, đã lâu không gặp người thân, trên gương mặt dịu ngoan và bình yên, có đôi khi nhìn, càng rõ là hờ hững.
Bánh xe ngựa " lộc cộc" chạy, khi đến cửa thành, đã gần tới giờ trưa.
Thủ vệ giữ thành nhìn qua đoàn người của Tôn ma ma, sau đó hạ lệnh cho đi, vừa vào trong thành Yến Kinh, bên tai dường như cũng náo nhiệt hẳn lên.
Giọng Tôn ma ma truyền đến từ bên ngoài, cười nói: "Nhị tiểu thư, đã vào thành rồi."
Khương Lê đẩy mành xe ngựa ra, vừa mở mành xe, đã đối diện với ánh mắt tò mò của dân chúng bên ngoài. Đồng Nhi cũng không đoán được bên ngoài lại nhiều người như vậy, nhất thời ngẩn ra.
Ngọc Hương cười giải thích: "Xe ngựa của phủ thủ phụ đẹp đẽ tinh xảo, dân chúng nhìn thấy từ xa đã sớm để ý, chắc là chuyện nhị tiểu thư về phủ bên ngoài đã biết hết cả rồi, hôm nay dân chúng tập trung trên đường đông thế, chắc do tò mò hiếu kỳ."
Khương Lê cười cười: "Đa tạ Ngọc Hương tỷ tỷ nhắc nhở."
Ngọc Hương vội đáp không dám.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mặc vũ vân gian
RomantikĐã chuyển thể thành phim "Mặc vũ vân gian" Chuyện gốc "Đích gả thiên kim" - Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách Văn án: Tiết Phương Phỉ, tiểu thư Tiết gia. Năm mười sáu nổi danh khắp kinh thành, nhan sắc tuyệt mỹ, tài mạo song toàn. Cùng năm ấy, nàng g...