Mùa Đông

155 26 1
                                    

Nếu mùa hạ nắng vàng hòa cùng những cơn nắng ấm áp mà những người thích đi du lịch thường hay mơ mộng thì Kwanghee chẳng mong chờ đâu. Thay vì phải chịu nóng anh thích cái không khí lạnh lẽo của mùa đông. Nằm lười biến trên giường cùng chiếc chăn ấm không phải tuyệt với hơn sao?

Mùa đông sang là anh lại được lười biến không cần phải lên stream, fan của anh thì hóng mong idol mình lên game. Còn idol thì tắt nguồn điện thoại để ngủ, kết quả lỡ mất giờ onl, phải lên bài xin lỗi vì ngủ quên. Fan quen với việc anh sẽ luôn biến mất vào mùa đông rồi, họ truyền tai nhau rằng không chỉ gấu mới đi ngủ đông mà cả thỏ bông cũng vậy.

Tuy mùa đông là mùa cô đơn khi bạn bè thường chọn về nhà cùng gia đình thì anh lại thích cảm giác một mình tận hưởng sự cô đơn trong mùa đông, bạn bè đồng nghiệp trêu anh là người có trái tim đá, chẳng có mùa hạ nào hay tình yêu nóng bỏng nào sưởi ấm được cái con người lạnh lẽo ấy cả.

Nhưng họ nhầm rồi, mùa hạ của anh không phải không có mà chỉ là đang làm việc cật lực cho kịp mùa xuân đi chơi cùng anh thôi.

"Kwanghee hyung, em xin lỗi vì để anh phải đi dạo một mình trong tuyết" Giọng nói thủ thỉ như đang mếu máo của 'anh' người yêu làm Kwanghee chỉ thấy buồn cười.

Mặc dù nhiều lúc bảo mùa đông anh một mình vẫn ổn, chỉ hơi tủi thân khi đi trên đường nhìn cặp đôi khác nắm tay băng qua mùa đông giá lạnh, thì thứ duy nhất anh nắm là tay mình.

"Youngjun, anh đang rất tốt. Em lo cho việc em đi, tháng sau chúng ta gặp nhau, em đừng lo cho anh, anh lo cho mình được"

Mặc dù rất muốn mè nheo với người yêu, nhưng ảnh biết Youngjun còn chịu áp lực gì mà.

"anh Kwanghee à, em biết anh đang tuổi thân. Em làm người yêu không tốt, em tệ thật"

"Youngjun à. Em rất tốt, đừng tự ti, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi. Mai là có trận đấu quan trọng của em rồi, em phải giữ sức. Ngoan anh thương, tắt điện thoại đi luyện tập với mọi người rồi ngủ sớm. Anh sẽ theo dõi em mà, yên tâm nhé"

Anh cũng lớn hơn nhóc ấy nhiều, biết cách đem cho cậu tự tin. Nhóc ấy rất giỏi tương lai thì rộng mở, không nên bị mắc kẹt ở hố sâu này.

"Youngjun hiểu rồi, anh Kwanghee cũng giữ sức khỏe. Không được bỏ bữa, đi bộ giữa trời đông ít thôi. Không có Youngjunie ở bên chăm sóc anh đâu, em sẽ sớm gặp anh thôi. Em yêu anh Kwanghee lắm, thương anh lắm. Anh chờ em một chút nhé"

Thế là cuộc điện thoại 2 tiếng kết thúc. Mặc dù không nỡ, muốn nghe giọng em ấy nhiều hơn, nhưng em ấy còn có đồng đội nữa. Không nên để tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công việc của em ấy.

Cái câu mà 'em yêu anh Kwanghee lắm, thương anh lắm. Chờ em một chút nhé'. Làm anh nhớ về khoảng thời gian sau 2 năm đi nghĩa vụ cùng anh Hyukkyu về, bọn nhóc đã lớn rất nhanh, giỏi nữa. Trước đó anh nghĩ mình sẽ quay lại công việc dù tuổi tác không quan trọng, nhưng anh sai rồi. Anh không còn theo kịp nhịp độ bọn trẻ, bị bỏ lại phía sau ai mà chẳng tủi thân.

Anh quyết tâm về hưu, nghĩ ngơi dưỡng già thì cậu nhóc lông bông anh biết khi ấy chỉ mới 19 tuổi. Bây giờ đã trưởng thành, thành cậu thanh niên 22 tuổi chính chắn hơn khi ấy, còn anh thì đã ngót ngét 29 gần 30.

SponCal I MorgenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ