Đêm khuya, đêm lạnh như nước. Ngoài ban công, gió thổi mạnh, một người đàn ông đang đứng dựa vào lan can. Chiếc áo sơ mi đơn sắc may theo kiểu cổ điển, thiết kế cổ tay lật lộ rõ một nửa cánh tay thon dài, dưới ánh trăng có thể thấp thoáng nhìn thấy dấu móng tay bấu chặt của phụ nữ hằn trên đó. Ba khuy trên cùng của áo sơ mi được mở tung, thấy rõ những vết thâm tím trên xương quai xanh, tuyên bố một cách rõ ràng rằng một cuộc làm tình vừa kết thúc.
Vô cùng chói lòa, quả quyết, khiến ai nhìn cũng phải giật mình. Anh vốn sở hữu một khuôn mặt tuyệt đẹp, lại vừa rút khỏi vòng xoáy ái tình, vẻ gợi cảm còn chưa kịp tiêu tán hết, người khác nhìn vào, chỉ cảm thấy anh tinh quái gấp ba lần so với vẻ quái dị vốn có thường ngày. Phía sau lưng người đàn ông là đám người tùy tùng và quản gia, họ đều là những người đã phục vụ lâu năm trong ngôi biệt thự này. Viên quản gia dẫn đầu đám người vâng vâng dạ dạ đứng bên cạnh giải thích:
''TUAN thiếu gia, chúng tôi không cố ý... Chỉ là thấy thiếu phu nhân ở yên trong nhà đã quá lâu rồi, vì vậy mới nhất thời nổi hứng đưa phu nhân ra ngoài chơi, không ngờ lại mang đến phiền phức lớn như vậy..."
Anh chỉ lắng nghe, không đáp lời. Trên tay là điếu thuốc bạc hà thon dài, khói thuốc bay lên, che lấp hết biểu hiện của anh. Phía sau làn khói cuộn tròn, chỉ nhìn thấy sắc trắng xanh hiện rõ trên khuôn mặt vô cùng khôi ngô, tuấn tú.
Người đàn ông này thường ngày đã không liên quan gì tới hai chữ hiền hòa, mà đêm nay, khí thế toát ra từ người anh lại càng bức thiết hơn, khi người ngoài nhìn vào, chỉ có cảm giác sợ hãi như bị anh gí lưỡi dao vào cổ họng, vô cùng quái dị. Cảm giác lấn át từ phía anh quá nặng nề, viên quản gia run rẩy, ấp úng, mấy câu giải thích trở nên sống sượng, yếu ớt, khiến người nghe cảm thấy vô cùng bất lực.
"Lý quản gia..."
Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt lời giải thích của viên quản gia một cách không hề khách khí, lạnh lùng nói:
"Anh có biết tôi thuê quản gia để làm gì không?"
"Biết, biết ạ... để xử lý công việc trong nhà họ TUAN..."
"Anh ở trong nhà họ TUAN bao lâu rồi?"
Viên quản gia sững lại, chột dạ cúi đầu:
"Một... một tháng."
Người đàn ông chậm rãi rít một hơi thuốc, cúi đầu phẩy phẩy ngón tay, dụi điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, sau đó hằn học vặt đứt đầu lọc thuốc, động tác thể hiện rõ sự bạo lực trong yên lặng.
"Trình quản gia – người tiền nhiệm của anh, anh đã nghe nói rồi chứ?"
Nghe thấy câu nói đó, Lý quản gia như muốn nghẹt thở. Anh đương nhiên là đã từng nghe nói. Làm việc dưới quyền người đàn ông này, một là sống, hai là chết, tấm gương của vết xe đi trước, sao có thể không rõ được.
Trình quản gia – người tiền nhiệm của anh, chỉ vì một lần phạm sai lầm nhỏ, đã nói ra điều không nên nói, khiến thiếu phu nhân của ngôi biệt thự này nảy sinh cảm giác sợ hãi về thân phận của ông chủ kia, cuối cùng, bị ông chủ biết được, ông chủ nổi cơn thịnh nộ, từ đó về sau, không ai biết tăm tích và kết cục của Trình quản gia nữa.