050. Sủi cảo chiên giòn

247 23 0
                                    

Trans: Thuỷ Tích

"Vâng." Lúc này, Ôn Nhạc cũng không dám nhìn ngó lung tung nữa, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm măng dưới đất, hận không thể nhìn xuyên qua đất để cho măng tự mình chui ra.

Tống Vệ An không lại trêu chọc y nữa, thấy dáng vẻ căng thẳng của y chỉ cười cười tiếp tục làm việc.

Mấy người đào trong chốc lát, hai cái sọt đã đầy. Tống Vệ An nhìn trời cũng không còn sớm, mà Vương Dung cũng không thể về quá muộn, hắn quyết định hôm nay đào tới đây thôi nên trở về nhà rồi.

"Phu lang, đưa sọt cho ta." Tống Vệ An nói rồi xách cái sọt sau lưng Ôn Nhạc ước lượng trong tay một lúc, sau đó cõng lên lưng mình.

Đường Thanh Thủy thấy hành động của Tống Vệ An cũng vội vàng đi đến bên cạnh Vương Dung, "Đưa sọt của ngươi cho ta."

Trải qua thời gian ở chung vừa rồi, lúc này Đường Thanh Thủy đã tự nhiên hơn trước nhiều.

"À." Vương Dung không nghĩ nhiều, thấy Ôn Nhạc đưa cái sọt cho Tống Vệ An một cách rất tự nhiên, cho nên bản thân cũng đưa cái sọt trên vai cho hắn.

Mấy người vừa cười vừa nói đi xuống núi. Bởi vì đã quen thuộc nhau hơn, trên đường đi, Đường Thanh Thủy và Vương Dung cũng có trò chuyện vài câu. Sau khi về đến nhà, Ôn Nhạc đổ măng trong sọt ra, lại bỏ vài bụi măng vào lại cái sọt lúc trước Vương Dung cõng tới cho y mang về.

Vương Dung chào tạm biệt Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy, rồi cùng Ôn Nhạc đi về phía cổng thôn Trà Sơn.

Trên đường đi, Ôn Nhạc có lời muốn nói lại thôi, muốn hỏi thử Vương Dung thấy Đường Thanh Thủy thế nào, lại sợ việc này còn chưa quyết định, không thể tùy tiện nói được. Cuối cùng, tới khi đã tới cổng thôn, Vương Dung vẫy tay chào tạm biệt, Ôn Nhạc vẫn chưa hỏi ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi xa.

Đợi tới khi về đến nhà, không thấy Đường Thanh Thủy mà chỉ thấy Tống Vệ An ngồi trên ghế trong sân lột vỏ măng. Ôn Nhạc đi đến ngồi xổm bên cạnh hắn, cũng cầm lấy một bụi măng phụ lột vỏ. Qua một lúc, không kiềm được mới ngửa đầu hỏi Tống Vệ An: "Đương gia, có phải Thanh Thủy có..."

"Có ý với Vương Dung?" Tống Vệ An thấy y không biết nói thế nào bèn tiếp lời.

"Đúng." Ôn Nhạc quyết đoán ném măng sang một bên, xoay người ghé lên đùi Tống Vệ An nghiêm túc nhìn hắn.

"Muốn biết à?" Tống Vệ An nâng cằm, chỉ vào khóe miệng mình.

Ôn Nhạc thấy hắn như vậy đã hiểu có ý gì, hơi nhíu mũi lại, sau đó ngửa cổ khẽ chạm lên khóe miệng hắn. Y vốn chỉ định chạm khẽ rồi tránh ra thôi nhưng sau gáy lại bị một bàn tay đè lại, còn chưa kịp phản ứng thì trong miệng đã có một thứ ấm áp xông vào.

Trước đây hai người nhiều lắm chỉ là cắn một cái, chạm một chút, lần này Tống Vệ An lại không hài lòng với loại tiếp xúc qua loa như vậy.

Hắn ôm lấy đối phương, thấy Ôn Nhạc còn hơi cứng đờ, bàn tay đặt sau gáy lặng lẽ xoa lên hoa văn con bướm sau gáy y. Quả nhiên lập tức cảm nhận thấy người trong ngực trở nên mềm nhũn, cả người dựa vào người hắn, còn tựa như si mê phối hợp với động tác của hắn nữa.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ