Posadas là một thành phố bình dị và có biên độ nhiệt rất lớn. Lần đầu tiên đến đó, Phuwin dù nắm chắc bản đồ trong tay vẫn nghĩ bờ đông của con sông Paraná là biển. Mặt nước rộng mênh mông có màu xanh thẫm, vài người nói với Phuwin rằng nếu đi ngược về phía Tây thì sông sẽ phình ra thành một hồ nước rộng hơn. Phuwin biết điều đó nhưng cậu chưa vội đi tìm. Posadas làm Phuwin nhớ đến một thành phố nhỏ ở miền nam Việt Nam, đất nước đầu tiên trong hành trình của cậu. Khi đó Việt Nam chỉ mới chớm bước vào mùa nóng, mọi thứ vẫn mát mẻ nhẹ nhàng. Điều khác biệt nhất giữa Argentia và Việt Nam đó là ở đây chẳng ai quan tâm Phuwin làm gì.
Cậu có thể ôm giá vẽ đi dọc theo con đường Costanera uốn quanh bờ sông rồi ngồi xuống bất cứ đâu vẽ vời mà không cần quan tâm đến người khác. Mùa hè chưa bao giờ nóng bức như thế, có nhiều ngày Phuwin đem màu vẽ ra phơi nắng rồi chỉ ăn hết hộp kem này đến hộp kem khác, đến khi cả người lạnh run thì lại xách lỉnh kỉnh đồ đạc trong tay ra về.
Vì sao lại chọn Posadas làm điểm cuối cùng chứ không phải là Việt Nam hay một đất nước nào khác, câu trả lời với Phuwin chỉ có một. Đi dọc theo sông Parana sẽ tới biên giới, ở đó có thác Iguazu.
Thác Iguazu, chỉ xuất hiện trong một bộ phim rồi làm Phuwin thích thú đến nỗi tự hứa với mình phải đến đó ít nhất một lần trong đời. Có thể giống như thành phố của cậu và Pond, giống như Việt Nam hay Argentina, ở trên màn hình tất cả đều sẽ long lanh đẹp đẽ hơn chứng kiến tận mắt. Nhưng nếu được chạm vào màn hơi nước đục mờ bay lên trong không khí rồi hít sâu vào mũi cả những hạt nước nhỏ li ti, chắc chắn điều đó sẽ thật hơn rất nhiều.
Mọi thứ trong phim ảnh rồi cũng sẽ giống tình yêu, nhìn qua rất đẹp nhưng chạm vào rồi lại thấy nóng như phải bỏng.
Thác Iguazu, Pond từng nhìn thấy rồi nhăn mặt kì thị rõ ràng nhưng sau đó vẫn nói "ừ, đi thì đi." Phuwin vặc lại rằng nếu anh miễn cưỡng như vậy thì ở nhà ngồi máy lạnh đi, để yên cho cậu một mình tận hưởng. Pond nhún vai quay lại bên bản vẽ, chỉ mấy phút sau đã thong dong tựa cằm vào vai Phuwin khi cậu đang ngồi dưới nền gạch sân thượng vu vơ chọc một cụm xương rồng.
"Anh đi với."
"Đi làm gì?"
"Em ngắm cảnh, anh ngắm em."
Vừa bực vừa rùng mình vì hạnh phúc, Phuwin cuối cùng không thể nói được một câu nào. Pond tiếp tục vẽ những tòa nhà cao vào hôm đó, tuần sau, tháng sau rồi cho đến bây giờ, Phuwin đã đến chân thác còn Pond ở nơi nào không rõ.
Phuwin lên máy bay rất thanh thản. Những lần trước đều không muốn nhưng phải rời đi còn lần này là chủ đích rời đi, cậu đi mà nghĩ chắc chắn mình sẽ quay trở về. Chỉ có một điều giống với hai lần trước đó: ngay khi không nhìn thấy Pond nữa, Phuwin đã bắt đầu thấy nhớ anh.
Ba tháng lang thang khắp nơi mọi chốn, hộ chiếu được đóng đủ những loại dấu vuông tròn khác nhau. Phuwin quay về thành phố kia rồi gặp lại Eric, cậu bỏ chạy trối chết khi anh đuổi theo khắp mấy con phố đòi trói Phuwin lại không cho đi đâu hết. Hai người dắt díu nhau quay trở về bán bar dưới tầng hầm. Ở dưới đó không hề thay đổi, có một đám họa sĩ dù cái tên và hình hài khác nhưng lại giống với Phuwin và Mork của những ngày trước đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
pondphuwin | hành tinh đi lạc | đêm mưa
Romance"Tôi sẽ đứng giữa phố phường đông đúc, với nụ cười lơ đãng hiếm hoi. Và đợi anh đến lúc kịp hoàng hôn." •Truyện gốc của tác giả @downpour0721 •Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả