36.

102 8 2
                                    

"Vì... vì sao?"

Hồi lâu, Pond mới theo lời người kia hỏi một câu.

Kỳ thật trong lòng anh từ lâu đã có nghi vấn. Phuwin trong nhận thức của anh cũng không phải là người sẽ đối với người khác bằng chân tâm như vậy.

Có lẽ do xuất thân của mình, nên lớp phòng bị của Phuwin rất vẫn chắc, đối với ai cũng chỉ xem như xả giao, thật khiến cho người ta cảm thấy cậu là một người vô tâm. Huống chi bản thân hắn năm đó cũng từng bị người kia đối xử lạnh bạc đến thương tâm.

"Tôi và cậu ấy quen nhau trong buổi tiệc mừng năm đó. Lúc ấy, ông Santichai dẫn cậu ấy đến chỗ tôi. Cha mẹ tôi lúc đó đều đã ngoài ý muốn mà."

Phuwin gắt gao nắm chặt bàn tay, dường như nhập tâm vào lời nói.

"Kỳ thật ngay từ đầu mục đích tiếp cận cậu ấy của tôi vốn không đơn giản. Anh cũng biết đó, người như lão gia Santichai, ai không muốn dính dáng chút quan hệ. Hơn nữa Satang lúc đó cũng thực rất thích tôi, cũng muốn làm bạn với tôi. Bạn bè xung quanh tôi đều bảo tôi đừng bỏ qua cơ hội này. Bọn họ đều nói, cũng chỉ là cùng Satang kết giao bạn bè thôi, tôi cũng không mất mát gì"

Pond cũng không ngắt lời cậu. Ánh mắt anh say đắm nhìn người đang dần chìm vào hồi tưởng kia.

"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy họ nói cũng không sai, liền đồng ý. Trời sinh da mặt tôi vốn cũng dày, giả vờ đóng kịch đối với tôi mà nói cũng không quá khó khăn. Tôi cùng Satang kết bạn. Lúc mới đầu cũng chỉ là đưa cậu ta đi chơi đùa hời hợt. Cho đến khi.."

Nói đến đây, ánh mắt Phuwin đột nhiên sáng trong, "Cho đến khi..mẹ tôi mất"

Pond im lặng lắng nghe. Những lời này trước đây cậu chưa bao giờ nói với anh. Những chuyện về gia đình cậu đối với mình luôn là một ẩn số. Giờ phút này ngồi ở trước mặt anh là người mà anh luôn tâm niệm. Thoáng cúi đầu, ngón tay Pond có chút không yên mân mê ly rượu trong tay.

"Khoảng thời gian tôi đau khổ nhất, người ở bên cạnh tôi cũng duy nhất chỉ có Satang cậu ấy mà thôi."

"Thời điểm đó tâm trạng tôi rất sa sút, tính tình rất tệ. Khi không muốn ăn cơm liền thuận tay ném đồ. Khi không muốn nói chuyện thì cả ngày tôi cũng không hé răng."

Ngữ điệu Phuwin rất chậm. Pond dường như có thể theo miêu tả của cậu tưởng tượng ra dáng vẻ bất lực lúc trước của cậu. Anh nhíu mày, chỉ hận chính mình vào thời điểm người mình yêu khó khăn nhất, anh lại chưa cùng cậu quen biết, chưa thể ở bên cạnh cậu từng giây từng phút.

"Satang ... Cậu ấy rất lo lắng cho tôi."

"Cho dù tôi phát điên cũng vẫn im lặng ở bên cạnh tôi ... Có một lần tôi ném bát không cẩn thận đụng vào cậu ấy, cậu ấy cũng không khó chịu."

"Lòng tôi rất khổ sở. Lúc ấy nhìn Satang ngồi xổm trên mặt đất im lặng nhặt từng mảnh vỡ, tôi đột nhiên nghĩ ra, Satang trước mặt tôi đây, lúc ba mẹ cậu ấy mất, cậu ấy cùng lắm cũng chỉ mới 5 tuổi mà thôi. Cho nên tôi nghĩ, đau khổ khi đó của tôi so với cậu ấy có là gì đâu..."

Phuwin nói đến đây cổ họng đã nhịn không được nghẹn ngào. Cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt, ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Qua hồi lâu, cậu mới nói tiếp.

"Từng bước tiến về phía em" |WINNYSATANG|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ