7.

76 19 1
                                    

Gun Atthaphan luôn ở bên cạnh Off Jumpol cho đến lúc hắn được đẩy vào phòng phẫu thuật, dù cho Singto Prachaya có nói đi nói lại với cậu hàng chục lần rằng tỉ lệ phẫu thuật thành công là rất cao, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ấy vậy mà Gun Atthaphan vẫn cảm thấy lưng mình thấm đẫm mồ hôi, bàn tay nắm chặt đến mức hằn lên những vết đỏ ửng.

Sự lo lắng xuất hiện như thể bản năng, cậu biết và tin chắc Off Jumpol sẽ không sao đâu nhưng cậu không thể ngừng nó lại, trong đầu là hình ảnh người trên giường bệnh khiến trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại.

Lần đầu tiên, Gun Atthaphan khao khát một ai đó có thể ở bên mình mãi mãi.

Gun Atthaphan nhìn hai chữ "Đang phẫu thuật" phát sáng trên cánh cửa sắt, thầm cầu nguyện rằng Chúa sẽ không đưa người cậu thương đi đâu hết.

Chắc hẳn sự thành kính này khiến thần linh mủi lòng, người cậu tâm tâm niệm niệm cuối cùng vẫn ở bên cậu.

Cuộc phẫu thuật thành công, thuốc mê chưa tan, Off Jumpol giống như đang ngủ. Phải đến khi nhìn thấy tận mắt, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của hắn, Gun Atthaphan mới yên lòng. Cậu nắm lấy bàn tay to hơn của mình một chút, áp vào má mình.

Gun Atthaphan không biết tình yêu là gì, nhưng trong lúc Off Jumpol phẫu thuật, khoảnh khắc chờ đợi và mong ngóng người đó bình an trở làm cậu chợt nhớ tới một câu chuyện xưa từng được nghe khi còn ở cô nhi viện.

Chuyện kể về một đôi tình nhân trẻ, họ chung sống hạnh phúc rất nhiều năm, cho tới khi chàng trai phải ra trận, chết trên chiến trường, cô gái vẫn tin vào lời hứa của chàng trai, chờ đợi hắn quay về.

Thời gian dần trôi, cô gái trẻ cũng trở thành một bà lão già nua, bà vẫn chờ đợi người mình yêu quay trở lại, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế trước hiên nhà, nhìn về hướng người đàn ông của mình rời đi.

Mảnh linh hồn theo hương gió bay lên nóc nhà, nhìn về phía con đường xa xa, bà lão ấy lại hoá thành cô gái trẻ, nhìn thấy người mình yêu trở lại, đón mình đi.

Thật ra, Off Jumpol không cho cậu một mái nhà, bản thân hắn chính là mái nhà của Gun Atthaphan.

Chỉ cần có hắn, thì đi tới đâu cũng là nhà.

Off Jumpol tỉnh lại rất nhanh, cảm giác đau đớn khiến hắn không khỏi nhíu mày, nhưng hắn đã tỉnh lại và cảm giác đau này là minh chứng rõ ràng nhất rằng cuộc phẫu thuật đã thành công. Thứ đầu tiên khi ánh sáng lọt vào mắt hắn chính là cái đầu mềm mại của nhóc con nhà mình.

Hắn nghĩ chắc nhóc con này trông mình nhưng mệt quá lại lăn ra ngủ rồi, hắn mỉm cười yếu ớt, nhấc tay khẽ chạm vào mái đầu ấy giống với lần hắn phát bệnh.

Có thể nói, cảm giác khi vừa mở mắt đã thấy người mình muốn thấy nhất thật tuyệt.

Gun Atthaphan ngủ không sâu, lúc Off Jumpol nhúc nhích người thì cậu cũng tỉnh ngủ rồi, cảm nhận được bàn tay quen thuộc chạm vào tóc mình làm Gun Atthaphan đột nhiên muốn khóc. Cậu ngẩng đầu rất nhanh, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Off Jumpol, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức khó tả.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 14 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

/ offgun / hội chứng chữa lànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ