Chương 402: Xem ra em chẳng nhớ anh

744 12 0
                                    

Vọng Nguyệt vuốt mặt: "Ừm... nhìn qua đúng là thế."

Đâu chỉ là giận, hơi thở toát ra từ người anh khiến người ta hít thở không thông.

Lê Tiếu vuốt ve ly trà, sâu kín nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.

Vọng Nguyệt đứng cạnh cô, thầm nuốt nước bọt, lòng thầm oán: Cô còn không biết xấu hổ mà cười sao?

Hai người yêu đương cãi nhau thôi mà khiến cả phòng làm việc cũng gặp họa theo, chịu luôn đấy.

Vọng Nguyệt không dám nói nhiều, vừa ra đến trước cửa đã nghe Lê Tiếu dặn mình: "Anh đi làm việc đi, đừng báo lại anh ấy tôi đến."

Xem như tạo niềm vui bất ngờ cho anh vậy.

"Được, cô Lê." Vọng Nguyệt đáp lại, cúi đầu rời khỏi phòng làm việc.

Dù gì lão đại cũng đang họp, không biết bao giờ kết thúc.

Hai mươi mấy vị giám đốc đang bị anh bới móc từng người một kìa.

Ôi, đàn ông!

Sau khi Vọng Nguyệt rời đi, phòng làm việc lập tức yên ắng trở lại, chỉ có tiếng điều hòa vang lên tiếng ồn khe khẽ.

Mùi thuốc lá hơi nồng, Lê Tiếu đứng dậy bật hệ thống khử mùi, sau đó lại đến bàn làm việc, nghiêng người nhìn, tàn thuốc đầy trong gạt tàn.

Lê Tiếu thở dài, dựa lên bàn, cầm điện thoại đắn đo mấy giây rồi nhắn WeChat cho Thương Úc.

Lê Tiếu: "Honey đang làm gì thế.jpg"

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.

Lê Tiếu đợi ba phút cũng không thấy anh nhắn lại, không kìm được đỡ trán, nghĩ nên dỗ anh thế nào.

Đổi vị trí suy nghĩ, nếu cô hỏi Thương Úc "Có phải muốn gặp em không", để rồi nhận lấy câu trả lời "Không phải", nói không chừng cô cũng sẽ tức giận, thậm chí sẽ lúng túng và không vui khi tự mình đa tình.

Lê Tiếu nhếch môi, lại nhìn màn hình, gõ hai chữ: Diễn gia?

Lần nay anh nhắn lại ngay.

Thương Úc: Gọi anh là gì?

Ánh mắt Lê Tiếu hiện ý cười, gõ màn hình nhắn lại: Honey!

Một phút sau, tin nhắn WeChat gửi đến.

Thương Úc: Có chuyện gì?

Dù không nhìn thấy anh, Lê Tiếu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh lúc này.

Cô cười khẽ, cố ý nhắn một câu cho anh: Mai em phải đi công tác ở Sùng Thành, chờ em về rồi gặp?

Lần này, Lê Tiếu nhìn chằm chằm mấy chữ [Đối phương đang nhập tin...] hiện trên màn hình.

Qua khoảng một phút, màn hình hiện lên một chữ: Được.

Lê Tiếu bụm mặt bật cười.

Thương Úc không trả lời tin, cô cũng không nhắn nữa.

Sau đó, cô vòng qua bàn, ngồi trên ghế của Thương Úc, bắt đầu chơi game trên điện thoại.

SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU 3 - Mạn TâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ