Chương 410: Thương Úc nằm viện, Lê Tiếu nổi giận

548 7 0
                                    

Lý do là một số phòng thí nghiệm khác rõ ràng đã hợp lực để nhắm vào Nhân Hòa. Nói dễ nghe là thảo luận học thuật, nói khó nghe nói khó nghe là bọn họ đang gây chuyện.

Lúc thì nói rằng những thí nghiệm học thuật của Nhân Hòa không có căn cứ, lúc lại nói rằng công nghệ nghiên cứu của Nhân Hòa quá lạc hậu. Tóm lại là lời nói khó nghe, thậm chí còn chẳng thèm nể mặt Viện sĩ Giang.

Lúc này, Liên Trinh cảm giác được điện thoại trong túi rung.

Anh lấy ra xem thử, sau đó sững người nhìn về phía đối diện, nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Thầy à, mọi người cũng mệt rồi, hay là mọi người về trước đi, cứ giao những tài liệu này cho con và Tiểu Lê sắp xếp là được."

Dù sao Viện sĩ Giang cũng đã có tuổi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt đầy nếp nhăn: "Ừ, cũng được, vậy hai trò sắp xếp xong cũng về sớm nhé."

Lát sau, Viện sĩ Giang dẫn những người khác rời khỏi phòng nghiên cứu và thảo luận.

Lê Tiếu vùi trên ghế, hất cằm, nói với Lạc Vũ: "Cô đi về với bọn họ đi, hôm nay thầy đã mệt lắm rồi, cô giúp tôi chăm sóc ông ấy nhé."

Câu này không có gì bất thường, nhưng Lạc Vũ nghi ngờ cô đang cố tình đẩy mình đi.

Mắt lóe lên, cô ta gật đầu nói: "Được rồi, cô Lê, vậy tôi sắp xếp đâu vào đấy cho Viện sĩ Giang xong sẽ trở lại tìm cô."

Lê Tiếu không từ chối, vui vẻ đồng ý: "Được."

Nghe vậy, Lạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, quay người đi ra khỏi phòng.

Liên Trinh nhìn về phía cửa, rồi ngoái nhìn Lê Tiếu: "Sao thế? Có phải có chuyện gì không?"

Vừa rồi điện thoại anh rung chính là Lê Tiếu nhắn tin, bảo anh nghĩ cách đẩy mọi người đi.

Lê Tiếu gõ ngón tay lên bàn, nhìn Liên Trinh, bình tĩnh nói: "Tối nay em phải ra ngoài để bàn việc riêng, sáng mai mới có thể về. Em không muốn Lạc Vũ biết chuyện này, cũng không muốn những người khác biết, nhất là những người trong Hội đồng y học. Vậy nên... có thể phải làm phiền sư huynh che giấu giúp em."

Liên Trinh thấy vẻ u sầu trong mắt cô càng lúc càng nhiều, nghe là việc riêng cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: "Được, anh sẽ nghĩ cách, nhưng hình như Lạc Vũ rất để ý hành động của em, nếu cô ấy khăng khăng hỏi em..."

"Anh cứ nói là em đi gặp bạn học, rồi đột xuất bị kêu đi họp lớp, ngoài ra không cần nói nhiều."
...

Năm phút sau, Lê Tiếu rời đi từ cửa sau của Trung tâm hội nghị & triển lãm.

Cô cúi nhìn điện thoại, rồi đi sâu vào trong con ngõ.

Có rất nhiều ngõ sâu ở Sùng Thành, chúng quanh co nhưng lại thông mọi hướng.

Khi Lê Tiếu đi được mười phút trên con đường ven biển, một chiếc ô tô bình thường màu đen dừng lại bên chân cô.

Cô khom người chui vào ghế lái phụ, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Nửa tiếng sau, tại sân đỗ máy bay thương gia của sân bay Sùng Thành.

Hạ Tư Dư hướng về chiếc máy bay thương mại của Công ty dược Hoàn Hạ, nói: "Mau đi đi, đường bay đã chuẩn bị xong, có thể lập tức cất cánh rồi."

SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU 3 - Mạn TâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ