31.

5 0 0
                                    

Điền Chính Quốc mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt lắm, trừ bỏ khi nói chuyện ngẫu nhiên có chút uể oải ỉu xìu ra, sắc mặt cũng phá lệ tái nhợt.
Khóe mắt nhìn thấy Thi Hách Nhân ngồi co ro trên ghế phụ thành một cục, tư thế cả người hiện ra cứng đờ căng chặt trạng, thoạt nhìn cực kỳ không ổn, Điền Chính Quốc không khỏi có chút kinh ngạc.
“anh Thi, làm sao vậy?” Chẳng lẽ là cơ thể không thoải mái?
Nghe vậy, Thi Hách Nhân hoảng sợ quay đầu nhìn cậu.
Cậu còn hỏi tôi làm sao?
Xem tình huống này, anh Thi tám phần là cơ thể không thoải mái, bằng không vừa rồi cũng không trả lời câu hỏi của mình, hẳn đã khó chịu đến mức không nói nổi. Điền Chính Quốc thầm nghĩ.
Thành viên trên xe đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo thuộc về tình huống khẩn cấp, hẳn nên tạm thời dừng xe ở đường xe khẩn cấp để xem xét một chút……Muốn dừng, tay Điền Chính Quốc giật giật, tay lái hơi lệch độ về phía bên phải ——
Đá lởm chởm hình thù quái dị, đường núi gập ghềnh, mỏm đá cao và dốc, mọi thứ đều đang khảo nghiệm lý trí không còn thừa bao nhiêu của Thi Hách Nhân
“Tiểu Điền!”
Thấy Điền Chính Quốc khăng khăng lao về phía bên vách núi, Thi Hách Nhân cho rằng cậu muốn mang theo mình chịu chết, rốt cuộc kinh hoảng thất thố ngồi thẳng thân mình, hận không thể lui người đến phía dưới tay lái giúp Điền Chính Quốc phanh xe.
“…… anh Thi,” nghe thấy âm thanh đầy khí thế của Thi Hách Nhân, Điền Chính Quốc tức khắc yên tâm, vừa lái xe trở lại đường chính, cậu ngạc nhiên nói: “Anh không sao chứ?”
Sắc mặt Thi Hách Nhân không đẹp hơn Điền Chính Quốc bao nhiêu: “…… Vừa mới không có việc gì, hiện tại…… Nói không chừng.”
“Ha ha, phía trước hỏi anh, mà không nghe thấy anh trả lời, em còn tưởng rằng cơ thể anh không thoải mái á.” Điền Chính Quốc khẽ cười nói.
Hai vấn đề đó của cậu…… Là cá nhân cũng không dám tùy tiện bắt chuyện đó . Thi Hách Nhân nghĩ thầm.
Điền Chính Quốc chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút: “Anh Thi, em thật sự cảm thấy kỳ quái, anh nói xem nếu thật sự sinh mệnh của chúng ta được tác giả sáng tại nên, vậy chúng ta sau khi thức tỉnh, tồn tại có ý nghĩa gì?”
Sắc mặt Thi Hách Nhân suy yếu ôm đai an toàn ——
“…… Tôi chỉ biết ý nghĩa hiện tại của tôi chính là mau chóng tới trường học, nhìn thấy các học trò của tôi……”
“Tôi cần dẫn bọn họ đi ngao du biển cả tri thức.”
“Tôi chưa bao giờ nhớ thương tụi nó như thế.”
.
Brabus(*) quanh thân đen nhánh chậm rãi dừng cổng trường đại học Y Kinh Hải, cửa xe mới vừa mở ra, Thi Hách Nhân mất hồn mất vía ôm cặp sách từ trong xe bò ra.
(*) tầm ~20tỷ HÌNH
Điền Chính Quốc nhấn cửa sổ xe xuống, câu môi cười nói: “Anh Thi, nói chuyện với phiếm với anh rất vui, cực kỳ mong chờ lần sau gặp mặt với anh.”
Thi Hách Nhân tự trấn định vẫy vẫy tay về phía cậu: “Tôi cũng rất vui vẻ, hơn nữa cũng rất mong chờ.”
“Được, vậy em đi bệnh viện trước, chúng ta liên hệ qua điện thoại nha.”
Điền Chính Quốc giơ tay thành thế gọi điện thoại với Thi Hách Nhân, ngay sau đó một chân nhấn ga lên đường, căn bản không nghe được Thi Hách Nhân đuổi theo xe dặn dò một tiếng “Chú ý an toàn”.
Nhìn theo chiếc Brabus khuất xa tầm mắt, Thi Hách Nhân lập tức móc di động, gửi tin nhắn thoại xác nhận với Kim Thái Hanh: “Kim Thái Hanh, chắc chắn phòng ngủ phụ Giang Tỉ Loan không có thiết bị theo dõi và ghi âm đúng không?”
Nếu Điền Chính Quốc bởi vì tối hôm qua nghe được kế hoạch hai người bọn họ, mới đưa đến hành vi hôm nay, cũng không phải kỳ lạ.
Nhưng nếu cậu ấy xuất phát
xuất hiện nói, cũng liền không tính kỳ quái nội tâm muốn dò hỏi người khác “Tồn tại có ý nghĩa”, vậy thì lớn chuyện rồi.
Kim Thái Hanh đang vội công việc, tự nhiên cũng có thể nhìn đến thông báo tin nhắn, vì thế thuận tay trở về câu 【 không có 】.
Thi Hách Nhân bị câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của Kim Thái Hanh chọc giận, đơn giản trực tiếp gọi điẹn thoại thẳng qua.
Bên kia vừa mới nhấn nhận, anh ta đã tức giận bất bình lên án mạnh mẽ: “Ba của tôi, tôi, ba của ba của ba tôi, đều là lương y cúc cung tận tụy vì toàn bộ Kim gia, bọn họ tuy rằng vất vả, nhưng ít ra không có nguy hiểm sinh mệnh! Vì sao đến phiên tôi, lại muốn sinh tám đứa, lại còn bị bắt đứng sát bên bờ vực suy xét ý nghĩa tồn tại của người là gì, tôi thật sự chịu đủ rồi! Tiền này ai thích kiếm thì kiếm, dù sao tôi không làm!”
Tuy rằng trong lòng rõ ràng không có khả năng không làm, nhưng Thi Hách Nhân vẫn muốn phát tiết cảm xúc chính mình một chút, ít nhất phải được đến Kim Thái Hanh bảo đảm nửa tháng không châm chọc anh ta “Sao ngày nào cậu cũng phải xâm phạm heo như nghiện thế”!
Vốn tưởng rằng đầu điện thoại kia sẽ truyền đến tiếng Kim Thái Hanh cười nhạo, nhưng làm Thi Hách Nhân không nghĩ tới chính là, giọng nói trầm tĩnh bên ống nghe đúng là làm người ngoài ý muốn, chẳng qua mơ hồ còn kèm theo vài phần không thể hiểu được: “…… Bác sĩ Thi?”
Cổng trường đại học Y Kinh Hải thổi mạnh gió Bắc lạnh thấu, Thi Hách Nhân lại đang nổi nóng, bởi vậy căn bản không nghe ra điểm gì không phù hợp, ngược lại bị cảm xúc bình tĩnh của Kim Thái Hanh làm đến càng tức giận: “Ái chà? Hiện tại biết gọi tôi là bác sĩ Thi? Đã chậm! Sớm làm gì đi?! Cười nhạo tôi nghiện chạm heo, lương tâm anh có đau không? Anh có lương tâm không?!”
“Tôi không cười nhạo ngài nghiệm chạm heo.” Thanh âm trong điện thoại lại lần nữa vang lên.
Thanh tuyến trầm thấp thành thục bất đồng với Kim Thái Hanh.
Tuy lửa giận Thi Hách Nhân có lớn, lúc này cũng bị thanh âm xa lạ rõ ràng này kéo bình tĩnh về.
“Ngài là……???”
Mở miệng hỏi chuyện, Thi Hách Nhân đã nhớ tới giờ phút này người nói chuyện cùng mình là ai.
Đêm qua, anh ta và Kim Thái Hanh thương thảo kế hoạch xong, cắt đứt điện thoại không bao lâu, lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Là từ một người đàn ông nghe rất cao quý.
Trong dăm ba câu người đàn ông, đã biểu đạt rõ ràng thân phận và mục đích của mình.
Thi Hách Nhân y theo người đàn ông nói, rất nhanh kiếm quan hệ nhân vật, cũng nhanh chóng báo cáo tin tức đối phương muốn biết.
Vừa mới bởi vì vội vã công kích Kim Thái Hanh dám để cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, anh ta vậy mà quên mất người cuối cùng gọi điện thoại cho mình căn bản không phải Kim Thái Hanh!
Thi Hách Nhân luôn mãi xác nhận tên họ trên màn hình liên hệ không có sai, hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ muốn quỳ xuống: “…… Xin lỗi Điền tổng, tôi gọi sai điện thoại.”
*
Bệnh viện Nhân Dân số 6 thành phố Kinh Hải .
Điền Chính Quốc ra thang máy, nhấc chân rảo bước tiến đến hành lang khu nhập viện.
Hai bảo vệ trước cửa phòng Khâu Khâu thân ảnh Điền Chính Quốc, cách thật xa cúi người với cậu: “Ngài Điền.”
Điền Chính Quốc xua xua tay, cầm trái cây mang theo đưa cho hai người họ: “Vất vả rồi, nghỉ một lát đi.”
“Cảm ơn ngài Điền,” một người trong đó duỗi tay nhận lấy, thấp giọng báo lại, “Ngài Hạ đêm qua không ngủ chút nào, vẫn luôn ở cầu thang khóc.”
Cũng đoán ra được.
Điền Chính Quốc thở dài, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, rồi sau đó cong đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Người trong phòng bệnh nhanh chóng lên tiếng, theo sau bước nhanh tới, mở cửa: “Tiểu Điền, cậu tới rồi.”
Quả nhiên theo như lời vệ sĩ, đôi mắt Hạ Vân Sanh đều sưng húp, cả người tiều tụy đến không thành dáng vẻ, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón Điền Chính Quốc: “Anh vừa nói với Khâu Khâu xong, chú Tiểu Quốc một lát sẽ đến thăm con, không nghĩ tới chưa đến năm phút, cậu đã vào rồi.”
Nói xong, cũng không đợi Điền Chính Quốc trả lời, quay đầu nhìn về phía Khâu Khâu: “Bảo bối con xem ai tới này.”
Khâu Khâu mới vừa ăn bữa sáng xong, đang dựa vào đầu gối xem sách tranh vẽ, nhìn đến Điền Chính Quốc đi tới, bạn nhỏ lập tức nở nụ cười: “Chú Tiểu Quốc ~”
Điền Chính Quốc không xem nhẹ ánh mắt chờ mong của Khâu Khâu nhìn xung quanh phía sau mình, liền đem ba lô gấu trúc xách theo đặt ở trên giường, cười với Khâu Khâu nói: “Mạt Mạt cố ý sửa sang lại rất nhiều đồ chơi bình thường em cực kỳ yêu thích, một hai phải gửi chú mang đến cho anh trai Khâu Khâu.”
Cánh tay Khâu Khâu quấn băng gạc thật dày, nghe thấy em Mạt Mạt còn nhớ thương mình, ánh mắt bởi vì bị thương mà có chút ảm đạm đột nhiên sáng lên.
Cậu nhóc gấp không chờ nổi lấy ba lô gấu trúc sang, nhìn đến bên trong đủ loại kiểu dáng đồ chơi, đôi mắt không khỏi hơi hơi mở to chút, hỏi Điền Chính Quốc: “Chú Tiểu Quốc, những cái này đều là em Mạt Mạt cho cháu sao?”
“Đương nhiên rồi,” Điền Chính Quốc nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu Khâu Khâu, “Mạt Mạt còn nói chủ Quốc dẫn bé Khẩu về nhà chúng ta chơi nữa.”
Nghe được lời này, Khâu Khâu không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Cậu nhóc chưa từng đến nhà bạn nhỏ khác chơi, huống chi người mời cậu nhóc, là em Mạt Mạt cậu nhóc thích nhất.
“ba ơi, chờ, chờ con khỏe, con có thể đến nhà em trai Mạt Mạt chơi không?” Khâu Khâu sợ ba sẽ từ chối cậu nhóc, vội vàng bổ sung, “Con sẽ không quấy rầy đến người khác……”
Hốc mắt Hạ Vân Sanh lại một trận lên men, anh nhịn nước mắt, ôn nhu cười nói: “Chờ Khâu Khâu của chúng ta khỏe, ba sẽ dẫn Khâu Khâu đến nhà em Mạt Mạt chơi, Khâu Khâu còn có thể giúp ba nấu đồ ăn cho em Mạt Mạt và chú Tiểu Quốc, được không?”
“Dạ! Cảm ơn ba~ cảm ơn chú Tiểu Quốc ~” Khâu Khâu kích động đến ức chế không được nụ cười trên mặt, nếu không phải chú Tiểu Quốc ở chỗ này, cậu nhóc chỉ sợ muốn nhảy cao ba thước trên giường bệnh á!
Điền Chính Quốc chơi cùng Khâu Khâu trong chốc lát, Hạ Vân Sanh ở một bên lúc thì vội vàng gọt táo, khi lại nháo nhào rót nước cho Điền Chính Quốc, không biết làm sao bộ dáng có vẻ vừa co rúm vừa đáng thương.
“Anh Sanh, anh như vậy chính là coi em thành người ngoài mà,” thấy thế, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ kéo dừng động tác anh lại, “Đừng vội nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Hai tay Hạ Vân Sanh giao nhau ngồi trên ghế sô pha lùn bên cửa sổ, ánh mắt một đêm không ngủ nhìn có chút vô hồn.
Thấy Khâu Khâu mệt đến mức nằm trên gối ngủ rồi, Điền Chính Quốc mới suy nghĩ mở miệng.
“Hà Nghị có lại đây thăm Khâu Khâu chưa?” Cậu thật muốn biết cái tên vô lương tâm như Hà Nghị, điểm mấu chốt đến tột cùng ở nơi nào.
Hạ Vân Sanh lắc đầu: “Không có tới, anh ta đến một cuộc điện thoại cũng không gọi qua.”
“Anh ta thật sự một chút nhân tính cũng không có,” Điền Chính Quốc cười nhạo một tiếng, “Chẳng qua cho dù anh ta tới, cũng căn bản không có cơ hội tiến vào.”
Đối với lời Điền Chính Quốc nói, Hạ Vân Sanh hiện giờ tin Kim Thái Hanhởng không nghi ngờ.
Nếu không có Điền Chính Quốc hỗ trợ, anh cùng Khâu Khâu cả đời này đều không có một ngày yên tĩnh.
“Từ nay về sau, anh ta nên chặt đứt suy nghĩ gặp lại cha con hai người. .” Điền Chính Quốc nói.
Tựa như cậu cùng Kim Thái Hanh.
Lâu rồi không gặp, có lẽ đối phương trông như thế nào đều nhớ không rõ rồi chứ.
***
Điền Chính Quốc muốn ở lại bệnh viện hỗ trợ cùng nhau chăm sóc Khâu Khâu, lại bị Hạ Vân Sanh mười phần kiên quyết bác bỏ đề nghị này.
Kỳ thật Điền Chính Quốc cũng biết trạng thái của mình xác thật không thể chống đỡ thức một đêm, chỉ là Khâu Khâu đáng thương như vậy, cậu thật sự không đành lòng, nhưng mà mặc kệ cậu có kiên trì thế nào, Hạ Vân Sanh đều không chút nào dao động, thậm chí trực tiếp động tay đẩy Điền Chính Quốc ra phòng bệnh.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể đặt đồ ăn ở nhà hàng trước, cho người đến bệnh viện cho cha con Hạ Vân Sanh và vệ sĩ ở cửa, rồi sau đó mới đánh xe về nhà.
Điền Chính Quốc từ kho lên lầu, mang theo tràn đầy mỏi mệt mở khóa vân tay, không chút sức lực đi vào trong phòng: “Bố đã về……”
“Aiz? Sao cậu đã trở lại rồi?” Hồ Bằng thấy Điền Chính Quốc vào nhà, kinh ngạc hỏi.
Anh chàng còn chưa chơi tận hứng với Mạt Mạt đâu.
Điền Chính Quốc mệt mỏi đến lợi hại, đi vào phòng khách, một đầu nằm liệt trên sô pha, trả lời: “……Anh à, đây là nhà tôi.”
Mạt Mạt nhạy bén phát hiện cơ thể Quốc Quốc hình như có điểm không thoải mái, bay nhanh dịch cẳng chan nhỏ chạy tới sô pha, giọng sữa mềm mềm: “Quốc Quốc ~ xoa bóp ~”
Nói xong, vươn tay thịt nhỏ của mình, triển lãm tài nghệ nắm vài cái trong không khí.
“Vậy bố đành phải làm phiền Mạt Mạt nha,” Điền Chính Quốc ngáp một cái, ốm yếu nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ con trai lớn hiếu thuận matxa, “Đúng rồi……. Sang bên trái chút……”
Hồ Bằng lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cẩu Dậu một cái.
Cẩu Dậu không rõ nguyên do ngẩn người, còn tưởng rằng bản thân làm sai cái gì, lo lắng vội vàng nghĩ cách xoay chuyển: “Tiểu Quốc, ngươi cậu có phải không thoải mái chỗ nào không? Nếu không anh đưa cậu đi bệnh viện nha?”
Điền Chính Quốc xua xua tay, nhẹ giọng nói: “Không cần, tôi mới từ bệnh viện về.”
Cẩu Dậu đi nhanh tiến lên, muốn kéo Điền Chính Quốc từ trên sô pha dậy: “Sao cậu không trực tiếp ở bệnh viện kiểm tra một chút? Đi, hiện tại tôi đưa cậu về đó.”
Sức khỏe tên nhóc thối này từ nhỏ đã kém muốn chết, lần này lại nằm trên giường bệnh hôn mê vài tháng, lúc này mặc kệ ra vấn đề gì, đều không thể sơ xuất.
Điền Chính Quốc đem chính mình vùi vào sô pha, khàn giọng nói cự tuyệt : “…… Không cần, Tiểu Cẩu, tôi thật không có việc gì, nằm một lát là khỏe.”
Nghe vậy, Mạt Mạt ngừng động tác trên tay, lo lắng nhìn Quốc Quốc, vểnh miệng lên: “Quốc Quốc ~ phải nghe thú Tiểu Cẩu nói ~”
Mạt Mạt không muốn nhìn đến Quốc Quốc giống phía trước!
“Bé ngoan, bố thật sự không có việc gì,” Điền Chính Quốc duỗi tay ra, cũng vớt bé con nhà mình tới sô pha, xoa nắn khuôn mặt nhỏ của bé, “Ngoan, cứ vậy ở cùng bố trong chốc lát, được không?”
Cẩu Dậu lười vô nghĩa với cậu, trực tiếp đem người từ sô pha rút lên: “Có đi bệnh viện hay không cậu nói không tính.”
Đang giằng co, Hồ Bằng nhìn di động thấy được một tin nhắn, bỗng nhiên kéo Cẩu Dậu lại, sửa ngay thái độ vừa rồi: “Vậy để cậu ấy nằm nghỉ một lát, trước đừng miễn cưỡng cậu ấy.”
Cẩu Dậu từ trước đến nay Hồ Bằng nói gì nghe nấy.
Hồ Li nhà anh ta mặc kệ nói cái gì, làm cái gì, đều là có đạo lý của ẻm.
Vì thế cũng lập tức sửa lại miệng: “Vậy cậu nằm nơi này ngủ một lát đi, tôi và Hồ Li đi trước, nếu có gì không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho tụi này, nghe được không?”
Điền Chính Quốc tùy ý phất phất tay, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Cẩu Dậu ôm cánh tay đứng trước mặt Điền Chính Quốc, cúi đầu, bất mãn nhìn chằm chằm cậu.
Bên bị truyền đến cảm giác áp báchđến ngủ không yên ổn, Điền Chính Quốc chỉ có thể mơ màng hồ đồ thuật lại một lần: “Tôi đã biết…… Nếu là có gì không thoải mái……Lập tức gọi điện thoại cho hai người.”
Nghe được Điền Chính Quốc chính miệng bảo đảm rồi, Cẩu Dậu lúc này mới mang theo Hồ Bằng lưu luyến mỗi bước đi rời đi.
*
Hai người mới vừa đi không bao lâu, Điền Chính Quốc đã bị ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách chiếu đến đôi mắt sinh đau, đang định đứng dậy đi vào phòng ngủ nằm.
Nhưng mà ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng máy móc điện tử.
“Hoan nghênh về nhà ——” đây là……tiếng chào riêng của thang máy đối với hộ gia đình.
Chung cư Giang Tỉ Loan được chia thành nhiều căn hộ, lúc này nghe được động tĩnh cửa thang máy khép mở, làm trong lòng Điền Chính Quốc đột nhiên căng thẳng.
Chẳng lẽ là trộm? Nhưng là trộm vì sao sẽ có vân tay quyền vào tầng của cậu?
Điền Chính Quốc gian nan từ trên sô pha bò lên, có chút khẩn trương nắm chặt quyền, tận lực bình tĩnh phân tích.
…… Phỏng chừng là trộm chỉ số thông minh cao.
“Mạt Mạt, đi dẫn nhóm Hương Hương ra đây, bố cần chúng nó chi viện.”
Điền Chính Quốc ấn huyệt Thái Dương đau đớn, từ nhà kho lấy gậy đánh golf, cũng mô phỏng mà múa may hai lần, muốn tìm cảm giác trước, thuận tiện chút nữa có đánh lên thật, thì động tác của mình trông cũng không quá sứt sẹo.
“Dạ ~” Mạt Mạt nghe lời đồng ý, theo sau “Lộc cộc” chạy đến phòng chó, “Hương Hương ~ Việt Quất ~Lily~ Tiểu Kê Mao ~”
Mỗi kêu một tiếng, chú chó được điểm tên liền phấn chấn mà“Gâu” một tiếng, thẳng đến Mạt Mạt kêu lên cái tên cuối cùng: “Hỏa Sài ~”
Hỏa Sài không có tiếng.
Mạt Mạt đi qua đi, nhẹ nhàng chạm chạm lỗ tai Hỏa Sài: “Hỏa Sài ~ tỉnh tỉnh nào ~”
Bất tri bất giác Hỏa Sài lộc cộc xoay người ngồi dậy, dùng ánh mắt mê ly mang theo chút cơ trí nhìn Mạt Mạt: “Ử ~”
Đội trưởng Mạt Mạt điểm binh xong, tay thịt vung lên: “Nhóm gâu gâu, chúng ta uất phát ~”
Đại đội gâu gâu khí thế rộng rãi mênh mông cuồn cuộn lao ra từ phòng chó, nhất trí trong hành động đi tới bên người Điền Chính Quốc, được mệnh lệnh của Mạt Mạt, chỉnh tề ngồi thành một hàng.
Điền Chính Quốc im lặng lắng nghe ——
Tên trộm ngoài cửa đã muốn chạy tới cạnh cửa, giống như đang chuẩn bị cạy khóa mở cửa!
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp bản thân, dặn dò Mạt Mạt nói: “Mạt Mạt, trong chốc lát nếu bố ngã xuống, con liền cưỡi trên người Hương Hương chạy trốn xuống dưới lầu, có nghe không?”
Mạt Mạt khó hiểu chớp chớp mắt, lắc đầu từ chối: “Mạt Mạt muốn vẫn luôn ở cùng Quốc Quốc cơ ~”
Thấy tình cảnh vậy, Điền Chính Quốc chỉ có thể gửi hy vọng với Hương Hương: “Hương Hương, trong chốc lát cửa mở, mày liền chở Mạt Mạt lao ra, nghe lời.”
Hương Hương nheo nheo mắt, móng vuốt thô tráng mạnh mẽ nhẹ bào mặt đất, vừa muốn bài ra tư thế công kích ngoài cửa, lại phảng phất đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Nó dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe xong trong chốc lát, ngay sau đó thế mà lại vui sướng lắc lắc cái đuôi, ánh mắt thường xuyên mang theo ý hung hãn đều trở nên ôn nhu hiền lành rất nhiều.
Điền Chính Quốc thần kinh căng chặt cũng không chú ý tới phản ứng của Hương Hương, như cũ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tùy cửa có khả năng lúc nào cũng có thể bị cưỡng chế phá hủy.
“Cửa mở ——”
Điền Chính Quốc hoảng sợ ngừng thở.
Tên trộm này con mẹ nó công khai bỏ cả khóa vân tay nhà cậu! Quả nhiên là trộm cao cấp mà!
Cửa vào chậm rãi mở ra ——
Ngay sau đó, bóng dáng một người đàn ông vai rộng eo thon, thân cao chân dài đập vào mi mắt Điền Chính Quốc.
… Tốt…… Dáng người thật tốt!
Tầm mắt Điền Chính Quốc chuyển lên ——
Một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười dịu dàng không hề phòng bị vọt thẳng vào lòng cậu.
Trong một giấy, tiếng lòng Điền Chính Quốc không khỏi run lên mãnh liệt.
…… Tên trộm đẹp trai quớ.
Điền Chính Quốc cuống quít bắt lấy một tia lý trí của mình, vội không ngừng tránh đi tầm mắt.
Sắc đẹp mê hoặc trí, đừng xem! Anh ta là trộm đó! Nom có đẹp cũng không được, là trộm thì phải đánh!
Thấy tên trộm há miệng thở dốc, rất có dáng nguyện ý bắt chuyện với cậu, Điền Chính Quốc định lực mười phần cắn chặt răng, chịu đựng một trận một trận choáng váng đầu, gậy đánh golf trong tay được giơ cao lên, ở trong lòng đếm một hai ba, làm bộ xông về phía người đàn ông ngoài cửa ——
Không nghĩ tới, Mạt Mạt lại kéo cổ tay cậu một cái, dùng chất giọng sữa hô một câu:
“Ba ơi~”
 

 

MNBTCMBHCTTNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ