Bá cái gì?
Ba? Ba ơi?!
Mạt Mạt kêu người đàn ông này là ba, kia chẳng phải có nghĩa anh ta là……
Kim Thái Hanh?!
Này không phải xong con bê rồi sao!
Phản ứng lại tên họ người trước mặt là gì, Điền Chính Quốc căn bản không kịp làm ra biểu cảm kinh ngạc, trực tiếp ném sang trạng thái phát lực, lại bị Kim Thái Hanh một tay tiếp được gậy đánh golf, thuận thế cong eo,túm lên bé con nhà mình cùng hai chú chó đang đứng gần Kim Thái Hanh liền nhảy vào phòng khách, còn không quên quay đầu lại kêu ba đứa khác: : “Lily! Tiểu Kê Mao! Hương Hương!”
Chỉ số thông minh của Việt Quất cùng Hỏa Sài làm người ta lo lắng, bởi vậy đương lúc hoảng loạn, Điền Chính Quốc chỉ tới kịp kéo lấy nó hai chân chó kéo sau này.
Kim Thái Hanh nắm một cây gậy đánh golf đứng ở cửa nhìn chuyện thình lình xảy ra, khó tin mà nhìn cảnh tượng phát sinh kỳ diệu tại trong phòng , nhất thời có chút nghẹn lời: “…… Quốc Quốc, em……”
“Đứng lại!” Điền Chính Quốc kinh hoảng thất thố vươn tay, ngăn lại bước chân Kim Thái Hanh đang rảo tiến vào phòng, “Anh trước hết đừng tiến vào!”
So với chuyện phát sinh phía sau, lúc này càng quan trọng là khả năng tiềm tàng virus trên người Kim Thái Hanh.
Sức đề kháng của Mạt Mạt yếu, nên ngàn vạn lần không thể có sơ suất. Điền Chính Quốc nghĩ thầm.
Từ lúc Điền Chính Quốc tỉnh lại, Kim Thái Hanh cảm thấy cực kỳ lo lắng với trạng thái của cậu, gần như triệu tập toàn bộ chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh làm cố vấn.
Đáp án nhận được đều đại khái tương tự —— tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, có thể tỉnh táo lại hơn nữa hành động tự nhiên đã là kỳ tích, bởi vậy chuyện khôi phục ký ức, tạm thời không thể cưỡng cầu, cũng không thể mạnh mẽ can thiệp suy nghĩ trước mặt bệnh nhân, để tránh tạo thành hậu quả càng thêm không thể đo lường.
Đối với thái độ đối đãi mới lạ của Điền Chính Quốc với mình, Kim Thái Hanh tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi hắn chân chính đối mặt với cảnh tượng, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút chua xót.
Điền Chính Quốc ấn đầu đau đến mức muốn vỡ tung, thất tha thất thểu mà chạy đến nhà kho lấy hòm thuốc, trước tiên lấy ra khẩu trang trẻ em đeo lên cho Mạt Mạt, theo sau móc ra bình xịt cồn, một tay tự mang khẩu trang cho mình, nhấc chân hướng đến cửa.
“Quốc Quốc?” Kim Thái Hanh thật sự không quá lý giải tình huống quỷ dị trước mắt.
Người hắn yêu nắm tay con hắn, toàn bộ võ trang đứng cách hắn ước chừng xa 5 mét, phòng bị hắn như virus.
“Mạt Mạt, con ngoan ngoãn đứng ở chỗ này không cần lại đây ha,” Điền Chính Quốc ngồi xổm thân mình xuống nói với Mạt Mạt, “Bố đi qua khử khuẩn cho ba con, lập tức trở về liền.”
“Vâng ạ ~” cách khẩu trang, nhìn không thấy răng nhỏ của Mạt Mạt, nhưng đôi mắt to cong lên lại tỏ rõ biểu cảm chờ xem náo nhiệt của bé.
Nghe thấy Điền Chính Quốc nói phải khử khuẩn cho mình, trong lòng Kim Thái Hanh lúc này mới dễ chịu một chút, nghe vậy, hắn phối hợp cởi ra tây trang ngoài, tùy tay ném vào rổ đồ dơ gần cửa.
Điền Chính Quốc mang lên bao tay dùng một lần, đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, cũng đưa cho hắn một cái khẩu trang.
Kim Thái Hanh nhận tới mang lên.
Ngay sau đó, liền nghênh đón mưa rền gió dữ cồn tập kích.
Điền Chính Quốc hướng tới dưới vai Kim Thái Hanh, xịt hơn chục bơm cồn lên xuống, theo sau thong dong đè khẩu trang của mình, xa cách không mất lễ phép nhưng lịch sự nói: “Trong thời điểm bất thường này, vì đứa nhỏ, xin thứ lỗi.”
Suýt nữa chết đuối ở trong sương cồn – Kim Thái Hanh: “…… Được.”
Điền Chính Quốc lộ ra một nụ cười rụt rè chuyên nghiệp, đôi mắt hơi cong: “Cảm ơn đã thông cảm, xin quay người, hiện tại bắt đầu phun mặt trái.”
Kim Thái Hanh hiểu rõ gật đầu, tùy ý nâng tay qua vai, xoay người, giao phía sau lưng cho Điền Chính Quốc.
Mặc dù trong lòng vô cùng kháng cự Kim Thái Hanh, nhưng Điền Chính Quốc vẫn không thể phủ nhận bị động tác giơ tay của người đàn ông trước mắt câu vào lòng.
Không hổ là vai công chính tác giả tiêu phí lượng lớn bút mực hoa lệ đắp nặn ra, giơ tay nhấc chân đều như đang hạ cổ.
Cậu không chịu thừa nhận phản ứng chính mình lúc này gọi là tâm động, chỉ quy kết toàn bộ cảm giác này do tác giả sách gốc thêm buff vạn người mê cho vai công chính.
Điền Chính Quốc tức giận bất bình dùng sức ấn bình xịt cồn, Kim Thái Hanh không rên một tiếng rũ mắt cảm thụ được sau lưng truyền đến ướt át.
Hai người cứ giữ động tác liên tục gần một phút sau, cuối cùng có người chịu không nổi.
Mạt Mạt lén lút đứng ở phía sau Quốc Quốc nâng lên tay thịt nhỏ che khẩu trang mình lại, giật nhẹ vạt áo Điền Chính Quốc: “Quốc Quốc ~ Mạt Mạt sắp chết đuối rùi ~”
Kim Thái Hanh vừa muốn cúi người vớt Mạt Mạt vào trong ngực, lại bị Điền Chính Quốc lần nữa ngăn cản, bàn tay chặn trước mặt hắn: “Xin lỗi, xin anh đưa ra bảng kiểm tra gần nhất của anh.”
Người xưa nói rất đúng, cẩn thận khi chèo lái con tàu vạn năm(*), cẩn thận một chút tóm lại cũng không có gì sai.
BẠN ĐANG ĐỌC
MNBTCMBHCTTN
Historical Fictionchuyện chuyển ver chưa xin phép mình hứa đọc xong sẽ xóa ngay