Phác Thái Anh không hề quyến luyến mà rời giường. Người khác là càng ngủ càng có tinh thần, nàng là càng ngủ càng buồn bực, đều là giấc mộng kia quấy phá.
Gian trong không có một bóng người.
Đại khái là bởi vì tâm tình trong mộng của Phác Thái Anh kéo dài đến trong hiện thực rồi a, nàng có một loại ảo giác thở không nổi.
Cũng may khi Phác Thái Anh khom lưng đi giày vào, Khả Nhạc tỉnh táo đã nghe được động tĩnh, lập tức kéo rèm lên, từ gian ngoài đi đến. Phác Thái Anh nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Nàng hướng Khả Nhạc vẫy vẫy tay, hận không thể đem toàn bộ cơ thể mình đều treo ở bên người Khả Nhạc. So với chủ tớ, kỳ thật Phác Thái Anh càng muốn coi Khả Nhạc là khuê mật. Bất quá, nàng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, bản thân Khả Nhạc vẫn rất có quan niệm chủ tớ.
Khả Nhạc cũng tự học được vài cách dỗ dành người. Nàng cho rằng chủ tử nhà mình là thấy ác mộng, bởi vậy vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Phác Thái Anh.
Lúc Lạp Lệ Sa đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Lông mày của nàng ngay lập tức cau lại.
"Ngươi không có nhiễu nước miếng trên giường của ta chứ?" Lạp Lệ Sa hỏi.
Phác Thái Anh đã không muốn nhớ lại nội dung cảnh trong mơ rồi, bởi vì trong giấc mộng đó giống như nàng đối với Lạp Lệ Sa cầu mà không được. Bây giờ vấn đề là, nàng lúc nào đối với Lạp Lệ Sa "Cầu" qua? Nàng có sao? Nàng Phác Thái Anh là chính trực hoạt bát đáng yêu dí dỏm như thế, hiển nhiên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, Phật thấy Phật ngốc, nàng cần phải đối với người khác cầu mà không được sao? Dù cho "Người khác" này tên là Lạp Lệ Sa thì cũng vậy!
Vì vậy, Phác Thái Anh ôm eo Khả Nhạc dùng sức cọ cọ hai cái, lười biếng nói: "Xem ngươi nói, rõ ràng thứ ta lưu là mùi thơm cơ thể a?"
Trong thoáng chốc Khả Nhạc có một loại ảo giác, nàng cảm thấy chính bản thân mình đang ở trong Tu La trận. Thục phi nương nương, ta thương lượng một chút, coi như là ngài còn chưa có tỉnh ngủ, chỉ là ngài có thể đừng làm nũng với nô tài ở trước mặt Hoàng hậu được không? Hoàng hậu nương nương uy nghi hiển hách mắt sáng như đuốc, nô tài thật sự sắp không chịu nổi nữa a!
"Thời gian không sai biệt lắm, ngươi tỉnh ngủ thì trở về Hoa Dương cung a." Lạp Lệ Sa mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp rời khỏi phòng.
Tuyết Bích đã bưng nước ấm tới, là muốn để Phác Thái Anh rửa mặt. Khi Lạp Lệ Sa đi ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy Tuyết Bích, nàng đưa bao kẹo mềm trong tay cho Tuyết Bích, lạnh nhạt nói: "Cho chủ tử nhà ngươi, mới sửa lại cách điều chế, hương vị rõ ràng ngọt hơn một chút, đoán chừng nàng sẽ thích."
Trên tay Tuyết Bích đang cầm chậu nước, không còn tay rảnh, liền như vậy ngốc ngốc mà nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cảm thấy tay mình có chút ngứa, nàng rất muốn bóp một chút đầu của hài tử ngốc manh này.
Cung nữ của Phác Thái Anh thật sự là cũng ngốc giống như nàng vậy a!
"Đi hầu hạ chủ tử của ngươi a. Bình Quả, lát nữa ngươi đưa các nàng trở về." Cuối cùng Lạp Lệ Sa cầm kẹo mềm đưa cho Bình Quả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Vi Hoàng [Cover][Lichaeng]
RomanceTác Giả: Ngư Tiểu Quai Quai Thể loại: Bách hợp, cổ đại, cung đấu, cung đình hầu tước, xuyên không Số chương: 115 chương + 5 ngoại truyện Nhân vật chính: Phác Thái Anh x Lạp Lệ Sa (Tên nhân vật gốc: Tô Vân Chỉ x Cung Khuynh) ---- Văn án 【Một câu giới...