Chương 419: Ngoan, giúp anh

605 3 0
                                    

Lê Tiếu không cười nổi, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào băng gạc của anh: "Em sợ vết thương của anh lại bị rách".

Anh ôm cô hôn một cái, sau đó đứng dậy dắt cô về phía phòng tắm: "Vậy nghe em cả."

Lê Tiếu nhìn sống lưng phóng khoáng của anh, vừa thấy thương xót vừa ấm áp.

Sau đó, cô mơ màng theo Thương Úc vào phòng tắm, còn chưa kịp nhận ra thì đã bị đè lên vách tường phòng tắm hôn sâu.

Có lẽ ngọt ngào sau cãi vã càng khiến người ta say đắm, Lê Tiếu ngửa đầu cố gắng đáp lại anh, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao.

Cho đến khi sau lưng lạnh lẽo, cô mới phát hiện áo mình đã bị cởi ra rồi.

Nhìn đến khuôn ngực quấn băng gạc của anh, cô mới sực tỉnh: "Anh đang bị thương..."

Bàn tay bị anh dẫn dụ xuống dưới, bên tại là giọng trầm thấp khàn khàn của anh: "Ngoan, giúp anh..."

Mười hai giờ đêm, tóc hai người ướt nhẹp gối lên chiếc giường lớn. Lê Tiếu gần như vừa chạm vào gối là thiếp đi.

Thương Úc chỉ mặc quần đen dài nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn vẻ mặt yên bình say ngủ của cô, yết hầu lại nhấp nhô, cúi người hôn lên môi cô.

Dường như vẫn không đủ, cặp môi lành lạnh lại đặt lên trán cô, miết sang mí mắt, sau một thoáng hôn khẽ, anh lại bắt đầu làm càn trên môi cô.

Lê Tiếu vừa thiếp đi đã bị nụ hôn ẩm ướt đánh thức.

Trong phòng chỉ bật ngọn đèn đầu giường phía Thương Úc, ánh sáng lờ mờ rọi lên bả vai anh, sắc vàng chập chờn.

Cô nhấp nháy mắt, nói mớ mấy câu. Thương Úc không nghe rõ, lại hôn sâu thêm mấy cái, nâng mặt cô lên thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Lê Tiếu cọ vào ngực anh, mới đó lại thiếp đi.
...

Tảng sáng, Thương Úc ăn mặc chỉnh tề sang đẩy cửa phòng bên cạnh, mùi thuốc lá xộc lên nồng nặc khắp phòng.

Hạ Sâm vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn mái tóc ngắn ẩm ướt của Thương Úc, tặc lưỡi: "Cậu dỗ người ta mà dỗ đến lên giường luôn à?"

Thương Úc phớt lờ, đút một tay vào túi, liếc hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Lưu Vân, Vọng Nguyệt và Lạc Vũ đang ngồi đánh bài trước bàn tròn nhỏ, thấy Thương Úc vội bỏ bài xuống đứng dậy.

Vọng Nguyệt hỏi: "Lão đại, giờ về sao?"

"Ừm, về thôi."

Chuyện ở Nam Dương còn chưa giải quyết xong, quả thật anh không thể lần chần ở Sùng Thành quá lâu.

Hạ Sâm đứng sau lưng Thương Úc, không hề kiêng dè nhìn một lượt đánh giá anh, tiện thể nói bóng gió: "Lúc trước sao tôi không phát hiện cậu có thể kiên nhẫn với phụ nữ đến thế nhỉ?"

Thương Úc lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu đưa lên môi, vừa khi châm thuốc vừa giễu cợt: "Chuyện anh chưa phát hiện còn ít sao?"

SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU 3 - Mạn TâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ