1.

640 76 70
                                    

"Tao mà không được ngắm trăng là tao chết"

-

Tiệm bánh ở cuối con phố nhỏ chẳng ngày nào không mở đến tối muộn, luôn thơm lừng mùi bánh nướng và ấm áp ánh đèn vàng.

Querencia mở cửa từ nhiều năm trước, luôn đông khách vì vị ngon và tình cảm đặt trong từng chiếc bánh của mình.

Trương Chiêu lau lau mớ ly tách, chỉ mười phút nữa là đến giờ đóng cửa, chắc sẽ chẳng còn ai ghé qua. Em nhìn bó sao xanh đặt gọn gàng trên tủ, một thói quen của anh đã từ những ngày đầu.

Nhóc con mỉm cười.

-

Querencia, tiệm bánh mới mở ở cuối phố. Dường như nép mình khỏi ồn ã, để mỗi vị khách khi bước qua khung cửa, nghe chuông cửa reo leng keng, có thể để mọi buồn phiền ở lại bên ngoài.

Những khay bánh bằng gỗ sạch sẽ, bày đầy các loại bánh nướng vàng óng, thơm tho, trong tủ kính lạnh là red velvet, mousse, tiramisu, và hàng loạt các loại bánh người ta thường chọn bán.

Mọi người đến lần đầu vì tò mò, đến lần nữa vì bánh ngon và cà phê, cũng vì cảm giác bình yên mà Querencia mang lại. Trương Chiêu hiểu điều đó, bởi từ trong những chiếc bánh, lẫn trong cách bài trí không gian, đều là tình yêu mà em kiên nhẫn đặt vào.

-

Từ nhỏ em đã thích căn bếp của nhà mình. Mẹ cho em xem củ cà rốt, củ khoai tây, trước khi nằm trong bát canh ngon lành mà ba và em lần nào cũng múc đến tận đáy. Mẹ cho em xem miếng sườn trước khi chế biến, đến khi trở thành đĩa sườn chua ngọt mà ba mẹ vì biết em thích nên lúc nào cũng nhường em ăn nhiều hơn. Từ lúc đó, Trương Chiêu đã luôn nghĩ, nấu nướng chính là phép thuật, và mẹ mình là phù thuỷ giỏi nhất.

Lớn hơn một chút thì em bắt đầu được mẹ dạy nấu ăn. Mẹ cầm tay Trương Chiêu, hướng dẫn em dịu dàng từng bước, bà luôn bảo nấu ăn không chỉ là một kĩ năng cần thiết, mà được nấu ăn cho người mình yêu thương cũng là một niềm hạnh phúc mà sau này Trương Chiêu mới hiểu hết được. Em không nghĩ mình sẽ trở thành đầu bếp số một của ai, như cách ba luôn khen khi ăn cơm mẹ nấu, làm cho mọi người vui vẻ bằng tài nấu nướng của mình là tốt với em rồi.

Sau khi nấu được nhiều món thì Trương Chiêu học thêm làm bánh. Em tò mò với bột, đường, trứng, sữa, say mê kết cấu và hương thơm. Em từng có những chiếc bánh quy cứng như đá (hoa cương), hay thậm chí khô ran, đắng nghét, những chiếc bông lan không được quá bông xốp, và một lần làm hỏng lò nướng, cháy đen góc bếp, bị ba mẹ mắng cho một trận, rồi hôm sau lại đưa em đi chọn lò mới về dùng. Trương Chiêu thích làm bánh nhất, phần vì đồ ngọt có thể giúp người ta giải toả căng thẳng, phần vì phải thất bại vô số lần trước khi thành công, và dù đã giỏi thì vẫn có thể thất bại bất cứ lúc nào, nên phải luôn làm bánh thật chăm chú. Em học được từ đó rất nhiều điều.

Và Querencia là kết quả của niềm say mê ấy.

Trương Chiêu lấy hết tiền tiết kiệm của mình, quyết định nghỉ việc ở công ty, tự tìm mặt bằng, tự thuê lấy. Từ không gian bếp, đến màu sơn, bài trí, đều là em và mấy người bạn cùng nhau làm.

[XuZhao] Hoa sao xanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ