trong vòng tay

183 12 0
                                    

1.

Bóng tối kéo dài vô tận.

Để buông mình vào màn đêm này chẳng hề khó, nhưng nó không làm thế. Không thể. Khi mà từng tiếng bước chân vang vọng giữa những bức tường đá lạnh ngắt luôn dễ dàng đánh thức trái tim nó bằng sự kinh hoàng. Hầu hết mọi lúc nó còn không biết mình đang sợ hãi điều gì, bởi thế giới xung quanh luôn được che phủ trong bóng tối vô tận; dẫu sao cũng khó để quan sát từ điểm nhìn thấp thế này, dưới lồng sắt đóng kín – thứ che chắn nó khỏi hiểm hoạ, đồng thời cũng giam cầm nó trong nỗi sợ và cơn đói không nguôi kể từ khi ý thức nó hình thành.

Nó còn nhớ về những lời hứa. Nó không biết họ là ai, nó không biết họ trông thế nào, nó thậm chí còn không thể thuật lại chính xác họ đã nói những gì với nó. Ấy vậy nhưng nó vẫn nhớ, tựa như chính nó đang tuyệt vọng níu giữ lấy cái ý nghĩ rằng sự khổ sở của nó sẽ được chấm dứt, ngay cả khi nó không hiểu cứu rỗi là gì, và điều gì đang chờ đợi nó ngoài kia.

Nhưng rồi viễn tưởng ấy không bao giờ đến. Họ không bao giờ quay trở lại. Chỉ còn nó ở đây, trong lồng, gặm nhấm niềm mong mỏi đã mục rữa thành tuyệt vọng để không hoà làm một với màn đêm, giống họ.

Tiếng bước chân lại vang đến.

Nó giật mình, tay ôm chặt đầu gối, xương đè vào xương, thu nhỏ bản thân lại ở giữa bốn vách song sắt. Nỗi sợ không chỉ đem trái tim dâng lên cổ họng bóp nghẹt nó trong từng nhịp thở thật khẽ, đôi tai nó cũng bị bịt lấy bằng tiếng ong ong – tâm trí nó, nỗi sợ này, là thứ ồn ào duy nhất giữa bóng tối tĩnh mịch.

Thịch.

Nó nhìn vào đôi chân bước đến.

Thịch.

Đây là vật, hay là người?

Thịch.

Mí mắt nó mở căng, nhìn qua hai đầu gối dơ xương bó trước ngực.

Thịch.

Đôi chân ấy chuyển hướng, rời khỏi tầm nhìn của nó.

Nó thở, lặng lẽ. Đồng tử vẫn cứ dõi theo hư ảnh cuối cùng của đôi bốt da từng ở đó.

Nó thở, chậm dần, tìm lại sự bình tĩnh.

Thế rồi chúng đột ngột quay trở lại. Tiếng bước chân chậm rãi dò xét ban nãy giờ đây thậm chí còn không cho nó thời gian để phản ứng khi mũi giày bằng da hướng thẳng về phía nó mà tiến tới. Nó chỉ kịp co rụt người vào song sắt sau lưng, cảm nhận lớp kim loại rỉ sét đâm vào sườn và xương sống khi cơn run sợ làm cơ thể nó mất kiểm soát.

Thứ đó hạ gối cúi mình – là người, không phải vật – và cầm lấy cái khối sắt treo trên nóc lồng.

Nó nhìn chằm chằm, hoàn toàn không hiểu người đang làm gì với khối sắt đó trong đôi tay thoăn thoắt cử động. Sự kỳ dị ẩn trong điều mới lạ làm dấy lên nỗi sợ nó không thể tránh khỏi. Song song với đó, lòng hiếu kỳ cũng bắt đầu sống dậy; người là kẻ đầu tiên nán lại bên nó đủ lâu để nó có thể nhìn ra hình dạng của người trong bóng tối.

Vào khoảnh khắc nó cố nhìn vào hai hốc mắt, có một tiếng động vang lên, và tấm song sắt trong tay người dịch chuyển.

Phía trước, lồng giam hé mở, rồi lại đột ngột đóng sập ngay sau một cái chớp mắt.

trong vòng tay | Fear & HungerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ