Thiếu gia thật cùng thiên kim giả - Hoàn

2 0 0
                                    

10.

Tôi bị anh trai đánh thức.

Trong đôi mắt anh viết đầy sự khó tin.

Tôi rên rỉ hai tiếng, vùi đầu vào ngực anh xoa xoa: "Anh, lệch múi giờ, để em ngủ thêm chút nữa đi mà."

Anh không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ để mặc cho tôi ôm anh.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm trong vòng tay của anh.

Tôi làm nũng: "Anh ơi, em muốn ăn cơm anh nấu, em ở châu Âu sắp phát đ i ê n lên rồi."

Anh vẫn như cũ không từ chối tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi rồi đứng dậy đi vào bếp.

Mùi thơm lan tỏa khắp nơi, tựa như suy nghĩ cũng trải dài trên dòng sông thời gian.

Thật khó để phân biệt là ngày hay đêm.

Cũng giống như nhiều năm trước đây, tôi lớn tiếng nói với anh trong phòng khách: "Vãn Vãn thích anh nhất."

Ánh sáng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, tạo ra thứ ánh sáng màu cam ấm áp.

Ngoài cửa sổ, lá cây bay xào xạc trong gió.

Anh nhìn tôi cách một chùm tia sáng.

Trong mắt chứa hàng vạn ưu tư.

Nhưng anh không dám lên tiếng.

Chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Em ngủ ngon."

Tôi mỉm cười rơi nước mắt, ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi tùy ý lau đi, nhào vào trong ngực anh.

Tôi nói: "Anh, chúng ta ở bên nhau đi."

Cánh tay anh khẽ siết lại.

Trái tim tôi nhảy nhót kịch liệt.

Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói anh run rẩy: "Được."

Từ trong lồng ngực truyền ra.

Xuyên qua giao lộ này đến giao lộ khác.

Xuyên qua cảnh này đến cảnh khác của ký ức.

Xuyên qua tầng sương mù dài đằng đẵng.

Cho đến khi bình minh lên.

11.

Hoàng hôn buông xuống, những ánh đèn toả ánh sáng rực rỡ.

Anh ôm tôi ngồi ở ban công.

Gió đêm hơi lạnh, tôi nhìn thấy một viên thiên thạch rơi xuống.

Anh sửa lại mái tóc bị gió làm cho rối loạn của tôi, sau đó nắm tay tôi khẩn cầu: "Vãn Vãn, anh muốn nói cho mọi người biết chuyện chúng ta ở bên nhau."

Tôi cười đáp lại anh: "Được, chúng ta gọi cho mẹ trước."

Dù thế nào thì cũng phải đối mặt.

Tin tức thiếu gia nhà họ Thời và con gái nuôi nhà họ Thời bên nhau, chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn trong vòng.

Nhưng giọng mẹ Thời ở đầu dây bên kia lại run lên vì phấn khích.

"Không có việc gì, không có việc gì, chuyện dư luận cứ giao cho mẹ. Mẹ chỉ muốn ôm cháu gái, cháu trai cũng miễn cưỡng chấp nhận được."

"Khi nào thì hai đứa kết hôn? Mẹ đã mong trăng mong sao, từ lúc Vãn Vãn hai mươi tuổi đến hai mươi ba tuổi, A Ngạn, con cùi thật đấy. Nếu con thổ lộ sớm hơn, thì đứa nhỏ bây giờ đã gọi được bố. Chỉ đáng thương cho mẹ, phải thay hai đứa sốt ruột."

Tôi nhận điện thoại: "Mẹ, con đang ở bên cạnh anh đấy."

Mẹ tôi: "Hả, cái gì? Tín hiệu bên đây không tốt lắm."

Thời Ngạn hiếm khi cười thành tiếng.

Đầu dây bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng oán giận của bố: "Quên cháu trai cháu gái đi, bà bảo A Ngạn với Vãn Vãn nhanh chóng quay lại công ty đi làm mau, ông đây sắp không tăng ca nổi nữa rồi."

Mặc dù mẹ Thời đã bưng kín điện thoại nhưng tôi và anh vẫn nghe được tiếng gầm lớn: "Lão Thời, tôi cho ông cơ hội để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình."

Bố Thời tủi thân nói: "Vợ."

Anh cúp điện thoại, khoác qua vai tôi, thuận thế nâng lên. Anh nhéo mặt tôi: "Vãn Vãn, nhìn vào màn hình."

12.

Trên vòng bạn bè của Thời Ngạn, một viên đá đã tạo lên hàng nghìn lớp sóng.

Thời Tích Nhan: [Hay ghê.]

Lục Huyên: [Chuyện gì vậy? Tiểu thuyết phản ánh hiện thực? Không ngờ tôi lại là NPC?]

Châu Tứ: [Chúc mừng anh Ngạn, Vãn Vãn của chúng ta sau này phải nhờ anh rồi.]

Hà Minh Quang: [???]

Trần Thừa: [Thật g.h.ê tởm.]

Thời Tích Nhan phản hồi Trần Thừa: [Dưa chuột thối không có tiếng nói ở đây.]

Sau khi Thời Tích Nhan mắng cho Trần Thừa m á u chảy đầy đầu xong, liền chạy về nhà hỏi:

"Con luôn có một câu hỏi, về sau anh trai và Vãn Vãn sinh em bé, vậy đứa nhỏ sẽ gọi con là dì hay là cô?"

Mẹ Thời: "Con quản tốt chuyện của bản thân đi."

Tôi cười đến phát run.

Thời Ngạn đột nhiên đến gần, ôm tôi đứng lên.

Giọng nói cực kỳ trầm thấp, mang theo dục vọng: "Vãn Vãn, chúng ta sinh em bé đi."

"Ôi không được."

"Vãn Vẫn vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn sao?"

"Không, là dì cả của em đang đến."

Đàn ông ăn được một lần thành nghiện, mỗi đêm đều làm phiền tôi rất khó chịu.

Về nước được nửa tháng, cuối cùng tôi cũng có được giấc ngủ ngon.

Mang tâm thế trả thù, tôi hất mặt lên ra lệnh cho Thời Ngạn: "Cởi quần áo ra, để cho em xem.]

Cuối cùng tôi vui vẻ đi vào giấc ngủ, ai đó bị chọc cho toàn thân bốc hỏa phải vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Ừm, cơ ngực thật lớn, rất đáng khen.

12.

Cuối cùng anh trai cũng quay lại làm việc ở công ty.

Tôi cũng không thoát.

Bố Thời hào hứng nói với tôi: "Vãn Vãn, bố đưa con đi đ ố t pháo hoa."

Tôi nhìn hai hộp pháo liên tục lùi về sau.

"Bố, trong nội thành cấm đốt pháo, bố đã tính đến việc mẹ sẽ đến đồn cảnh sát nào đón chúng ta chưa?"

Bố Thời tức giận chỉ có thể gửi hàng chục bao lì xì vào nhóm gia đình.

Trong hàng chục bao lì xì chục nghìn tệ, tôi chỉ có thể giật được 28 tệ và 75 xu.

Tôi ở trong nhóm gia đình nổi đ i ê n: [Mọi người giàu như vậy mà còn liều mạng tranh với con.]

Thời Tích Nhan trả lời: [Ngại ghê, bọn em giàu nhưng cũng không ngại giàu thêm.]

Kết quả, tin nhắn thông báo vang lên không ngừng.

Thông báo cho tôi biết đã có một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của tôi.

Việc Thời Ngạn chuyển tiền cho tôi khiến thiên kim giả là tôi đây, đã giàu lại càng giàu thêm.

Một tiếp bíp lại vang lên, là tin nhắn của mẹ Thời:

[Chuyện trên mạng hai đứa đã thấy chưa? Tạm thời các con không cần ra tay, mẹ đã có cách rồi.]

Tôi tìm hiểu thì phát hiện ra chuyện của tôi và Thời Ngạn đã bị ai đó đăng lên mạng, thậm chí người đó còn mua thuỷ quân.

gia nuôi con dâu từ bé # nhanh chóng leo lên Hot Search.

Tôi xem qua bài post.

[Thiếu gia và con gái nuôi nhà họ Thời sắp có chuyện tốt, tình yêu đích thực hay là hôn nhân sắp đặt?]

Tôi cũng đọc bài viết hot nhất.

[Tôi là bạn cùng lớp đại học của Thời Hướng Vãn. Vốn dĩ tôi không muốn nói ra nhưng tôi thực sự không thể chịu nổi những gì nhà họ Thời đã làm. Thời Ngạn ép Thời Hướng Vãn sống chung với anh ta ở bên ngoài trường học, thao túng cuộc sống của Thời Hướng Vãn. Thời Hướng Vãn nói với tôi, cô ấy không thích một cuộc sống như vậy, nhưng cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, vì nhà họ Thời đã nuôi dưỡng cô ấy với tư cách con dâu nuôi từ bé.]

Đương sự là tôi đây cảm thấy hỏi chấm.

Ở chỗ bình luận có muôn vàn ý kiến.

[Không rõ mọi chuyện nên không bàn luận.]

[Kẻ có tiền thật lắm cách chơi.]

[Kiến quốc bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn người có tư tưởng của nhà Thanh?]

[Anh trai và em gái ở bên nhau, ổn sao?]

[Mấy lầu trên chú ý, cô ấy là con gái nuôi, làm thanh mai trúc mã cũng rất bình thường.]

[Dù là con gái nuôi thì vẫn rất gh.ê tở.m.]

...

Khi cổ phiếu nhà họ Thời bị ảnh hưởng rất nhiều vì dư luận, Trần Thừa nhắn tin cho tôi.

Trần Thời: [Thời Hướng Vãn, cô cùng Thời Ngạn ở bên nhau làm người ta hết sức buồn n.ô.n. Làm sao anh em lại có thể ở bên nhau?]

Tôi: [Đầu tiên, tôi và Thời Ngạn không có chung huyết thống. Tiếp theo, nhà nước không phản đối, bố mẹ cũng ủng hộ. Cuối cùng, anh là cảnh sát Thái Bình Dương à, quản rộng vậy?]

Trần Thừa: [Vì chuyện xấu của cô, nhà họ Thời sẽ phải chịu hậu quả.]

Trần Thừa: [Nếu không cầu xin tôi đi, nói không chừng tâm trạng tốt, tôi sẽ nghĩ biện pháp cho cô.]

Tôi: [Để trút giận mông anh còn có thể phát ra nhạc* cơ à, th.ố.i lắm đừng bắt tôi phải nhìn anh.]

*Khịa Trần Thừa quá tự tin không biết xấu hổ.

Trần Thừa: [Thời Hướng Vãn, có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa.]

Tôi: [Đồ ng.ốc.]

Tôi: [Anh cứ ở đấy đợi tôi.]

Tôi mua chuộc những ngôi sao nhỏ đã từng bị Trần Thừa vứt bỏ, tiết lộ những điều đ i ê n rồ của anh ta.

Trần Thừa vốn là con ngoài giá thú thượng vị, bây giờ muốn đi lên ở nhà họ Trần lại càng khó khăn hơn.

Tôi tìm người lừa Trần Thừa vào một con hẻm, chụp bao tải để các bạn gái cũ của anh ta bụp cho một trận.

Sau khi xử lý được tên ng.ốc luôn coi thường tôi từ lúc nhỏ.

Cảm giác thế giới càng tốt đẹp hơn.

Tôi xoa xoa bàn tay bị đau nhức vì ký tài liệu, chạy đến phòng làm việc của Thời Ngạn bán thảm:

"Anh ơi, ký tài liệu đau tay quá."

Anh đau lòng giúp tôi xoa tay: "Nếu không làm được nữa thì mang qua đây, anh giúp em xử lý."

"Không cần, chỉ cần anh đồng ý với em một việc."

"Việc gì?"

"Anh đồng ý trước đi."

"Ngoại trừ chia tay, việc gì anh cũng đồng ý."

Trong mắt của Thời Ngạn chứa đầy sự chân thành cháy bỏng.

Tôi cười hì hì lấy nhẫn ra đeo vào tay anh: "Anh, chúng ta kết hôn đi."

Kể từ khi dư luận sục sôi, tôi có thể cảm nhận được sự hoảng hốt được che dấu dưới vỏ bọc trầm ổn của anh.

Anh sợ hãi.

Sợ hãi dư luận sẽ khiến tôi lại rời đi.

Anh không thể chấp nhận được việc chia ly.

Những đầu ngón tay của anh chạm vào lòng bàn tay tôi.

Một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Vãn Vãn, đeo nó lên rồi em không thể đổi ý."

Tôi nói: "Không đổi ý."

14.

Trong khi cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi về vấn đề của tôi và Thời Ngạn, tập đoàn nhà họ Thời đưa ra tuyên bố:

[Không phải hôn nhân sắp đặt, hãy tôn trọng và không làm phiền mối quan hệ yêu đương của người khác.]

Kèm theo đó là ảnh chụp màn hình tin nhắn của mẹ Thời bắt Thời Ngạn đi xem mắt suốt năm năm qua.

Phần bình luận bùng nổ.

[Tôi đã đếm kỹ rồi, mẹ Thời đã giới thiệu tổng cộng 183 buổi xem mắt cho anh Thời. Đừng hỏi tại sao tôi lại chắc chắn như vậy, bởi vì tôi cũng cao 1m83.]

[Nếu đúng là con dâu nuôi từ bé như trong lời đồn thì mẹ Thời không việc gì phải sắp xếp nhiều cuộc xem mắt như vậy đâu.]

[Người có tiền cũng không thoát được việc phải xem mắt?]

[Mẹ Thời, cháu biết bác đang gấp, nhưng cũng không cần lo lắng như vậy đâu.]

[Theo những tiết lộ của các nguồn khác nhau, tôi đã hiểu được đại khái. Nói một cách đơn giản thì anh Thời yêu thầm em gái nuôi của mình nhưng không dám nói ra, cũng không muốn kết hôn và làm tổn thương những cô gái khác. Cũng may sau đó, vì một cơ hội nào đó, hai người đã đến được với nhau. Nói chung là vậy.]

[Đây vốn là loại tình yêu không được xã hội ưu ái, nên có người muốn lợi dụng chuyện này để công kích nhà họ Thời, đúng không?]

[A a a, cái này là thể loại yêu thích của tôi. Giả incest? Hi hi]

[Bá tổng lạnh lùng yêu thầm em gái, còn em gái phản nghịch thì luôn bị anh trai quản. Trái tim tôi đang nhảy nhót như đ i ê n. Tôi cũng muốn được yêu, yêu một cách dũng cảm, tình yêu của hai người, tôi sẽ bảo vệ!]

[Giường của tôi có thể im lặng trống trơn, nhưng giường của CP tôi phải có độ rung cấp 10. Mấy bác đọc bình luận đừng ẩn náu nữa, đưa cho tôi cây bút để tôi bắt đầu phác thảo.]

...

Dư luận đổi chiều, cổ phiếu của Thời gia chuyển từ giảm thành tăng.

Blog chính thức của tập đoàn nhà họ Thời một lần nữa thông báo về cuộc hôn nhân của tôi và Thời Ngạn.

Thu hoạch được một đống lời chúc phúc.

Bố Thời lại bị bắt lên công ty làm việc.

Lần này đến lượt tôi và Thời Ngạn đến Iceland ngắm cực quang.

Trước khi đi, tôi ngồi phịch trên ghế sô pha nhìn Thời Ngạn đang bận rộn thu dọn hành lý.

Được làm cún nhỏ vui vẻ ở bên anh thật là hạnh phúc.

Đợi Thời Ngạn sắp xếp xong, tôi đưa tay ra muốn ôm.

Anh ôm lấy tôi.

Tôi tháo kính của anh ra, vuốt ve khuôn mặt anh hôn xuống.

Cả căn phòng chứa đầy sự kiều diễm...

15.

Tôi không quan trọng đích đến mà để ý người đồng hành cùng mình là ai.

Thời Ngạn luôn chăm tôi chu đáo.

Dưới những vầng cực quang rực rỡ như trong mơ, không biết ai đã nói câu "I love you" trước.

Kế đó là "I love you too."

Tiếng cười vang vọng rất lâu trong vùng hoang dã.

Đằng sau cơn gió lạnh, có ai đó nắm tay tôi.

Rất ấm áp.

Màu sắc phía trên băng tuyết chính là minh chứng cho mỗi đoạn tình yêu.

Chúc mọi người đều có đủ dũng khí để yêu thương nhau.

TUYỂN HIỆN ĐẠI VĂN ZHIHU 2Where stories live. Discover now