gyuvin dắt chiếc xe motor của nó ra khỏi hầm xe, vô tình nhìn thấy sung hanbin đi lướt ngang qua trước mắt mình. trên gương mặt rạng rỡ luôn vương vấn nét cười dịu dàng, hanbin vẫy tay chào bạn bè của mình rồi chạy thật nhanh ra trạm xe bus. vị trí gyuvin đang đứng cách anh không quá xa, đủ để nó ngẩn người ra nhìn ngắm dáng vẻ thường nhật của chàng vũ công. dưới tán cây xanh rì rào của chớm dầu xuân, sung hanbin hai tay đút vào túi quần, cả cơ thể dẻo dai hơi đung đưa theo một bài hát nào đó bất kì đang phát thông qua chiếc tai nghe không dây như thể rằng giai điệu luôn chảy trong từng mạch máu của anh. trên người là áo thun quần vải đơn sắc nhưng giữa biết bao nhiêu người cùng đợi xe bus ở đó, sung hanbin nổi bật lên hẳn, giống như từ trong chính cốt cách và dáng vẻ của anh đã toát lên vầng hào quang không một ai bì kịp. anh cúi đầu đọc gì đó trên điện thoại, tóc mái đen nhánh phủ qua nửa mí mắt, khi gió xuân thổi đến lại có chút lay động quét quanh đôi mắt hiền lành với hàng mi dài cong vút. kể cả khi khóe môi kia không kéo lên chút nụ cười nào, gương mặt anh vẫn nom thật dễ chịu ngọt ngào, thôi thúc đối phương hãy đến gần thêm chút nữa để được làm quen anh.
mùa xuân năm nay đang bắt đầu khi những nụ hoa trên các tán cây thi nhau đâm chồi, nơi sự sống của trái tim yêu nghệ thuật của gyuvin cũng đang được nuôi dưỡng bằng chất liệu nghệ thuật thật tươi mới. nó tựa người trên chiếc motor, đưa mắt thu hết dáng vẻ thường nhật của sung hanbin vào tận sâu trong đáy mắt mình, để say sưa cảm nhận một đều rằng nó không chỉ ưa thích dáng vẻ đắm chìm trong giai điệu của sung hanbin ở trên sân khấu, mà chính con người anh trong những khoảnh khắc bình thường nhất của một sinh viên đại học, cũng thật đẹp đẽ biết mấy. sự thuần khiết, dịu dàng như một dòng suối chảy mà kẻ thám hiểm đã từng đi qua bao nhiêu vùng đất khác nhau là gyuvin đây, chưa một lần cảm nhận được ở bất kì điều gì hay bất kì ai. cho đến tận khi anh đã khuất sau tấm cửa kính của chiếc xe bus, đứng lẩn trong rất nhiều người xa lạ ngoài kia, gyuvin mới thoát khỏi những chìm đắm của mình. nó nhớ về những gì hanbin từng nói trước khi buổi battle bắt đầu, việc di chuyển bằng phương tiện công cộng thi thoảng làm cho anh cảm thấy bất tiện nhưng hanbin chẳng có lựa chọn nào khác.
nếu anh không có, vậy thì gyuvin cho anh một sự lựa chọn là được.
và như mong muốn đột ngột nảy sinh, gyuvin trở về nhà với thêm một chiếc mũ bảo hiểm nữa treo ở yên sau của mình. chắc có lẽ sung hanbin chưa từng ngồi trên một chiếc motor bao giờ; tốc độ chạy hơi nhanh quá và âm thanh gào rú của động cơ xe sẽ dọa đến chàng vũ công dịu dàng nọ hay chăng. gyuvin đã cân nhắc rất nhiều. nhưng chỉ cần nó nghĩ đến sau yên xe của mình, vị trí mà nó đã luôn chừa trống ngay từ ban đầu, bây giờ đã tìm được người thích hợp để cùng nó đồng hành trên con đường về; gyuvin không muốn để vuột tay mình khỏi viễn cảnh tuyệt vời này chút nào. sung hanbin sẽ ngồi phía sau, nhẹ nhàng tựa người lên tấm lưng của mình và đón lấy từng đợt gió cuốn ngang trên những cung đường rộng thênh thang của seoul. khao khát được đến gần hơn để nâng niu "vầng trăng sáng" của mình trong tay, cứ thế cồn cào và xâm chiếm cả lí trí lẫn cảm xúc của gyuvin. dường như từ thể xác đến linh hồn của nó đều muốn có anh nhiều thêm nhiều thêm, khao khát và cháy bỏng hơn chứ chẳng nguôi ngoai đi chút nào. một gã nghệ sĩ lang bạc tìm kiếm những đường nét đẹp đẽ nhất của thế giới, đã nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi và làm thăng hoa mọi xúc cảm mãnh liệt nhất của mình thì chỉ còn biết cắm đầu chạy đến để thưởng lãm ở khoảng cách gần nhất có thể. và kim gyuvin nghĩ rằng nó đang làm rất đúng như những gì con tim mình mách bảo.
