Đang nằm ngủ trên xe Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt, nhìn quanh một chút bốn phía rồi quay sang Vương Nhất Bác: “Chúng ta đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu, về nhà.” Vương Nhất Bác một tay chống tên cánh cửa xe, một tay giữ bánh lái.
Tiêu Chiến đột nhiên rống to: “Em không về nhà.”
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ầm ĩ liền quay tay lái dừng xe ngay cạnh đường: “Không muốn trở về thế em muốn đi đâu?”
Tiêu Chiến mở to đôi mắt mơ màng nhìn chòng chọc Vương Nhất Bác: “Em muốn về nhà em, liền và ngay lập tức, em muốn nói với bố mẹ chuyện chúng ta, ngay bây giờ, anh lái xe nhanh một chút”. Dứt lời Tiêu Chiến giống như phát điên đấm cửa xe, ở bên cạnh Vương Nhất Bác rốt cuộc hiểu tại sao trước khi đi Phôn Tình dặn hắn phải cẩn thận Tiêu Chiến. Thì ra Tiêu Chiến một khi say xỉn sẽ trở thành người điên.
Vương Nhất Bác cởi dây an toàn, chồm qua giữ lấy hai tay Tiêu Chiến vẫn đấm vào cửa sổ xe: “Mẹ nó, em tỉnh táo lại cho anh.”
“Em muốn về nhà, em muốn nói chuyện chúng ta với bố mẹ, một phút đồng hồ em cũng không chờ nổi, đừng kéo em.” Không ngờ Tiêu Chiến bình thường gầy như một bộ xương, uống rượu say lại có khí lực mạnh đến thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, mở được cửa xe liền chạy ra bên ngoài. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến người đầy mùi rượu, sớm biết sẽ không cho cậu ta uống nhiều như vậy, khẽ cắn răng mở cửa đuổi theo.
Từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến nhốt cậu trong vòng tay, Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác vùng vẫy muốn tránh thoát : “Anh buông ra, hôm nay em mà không nói với bố mẹ chuyện này em không phải là người, anh tốt nhất tránh ra cho em.”
“Em bình tĩnh lại đi.”
“Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn.” Tiêu Chiến không ngừng lắc đầu, vừa vùng vẫy vừa dùng khuỷu tay đánh vào bụng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ăn đau hừ lên một tiếng, Tiêu Chiến nhân cơ hội vùng thoát liều mạng hướng đường về nhà mà chạy như điên, trong miệng còn la lớn: “Mẹ, mẹ” Vương Nhất Bác hết cách đành đuổi theo phía sau, Vương Nhất Bác luôn cho rằng bản thân thể lực không tệ nhưng khi đối mặt Tiêu Chiến nổi khùng cũng đành phải bó tay nhận thua, không ngờ tên điên kia thực sự chạy về nhà, dùng sức gõ cửa: “Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói cùng các người, con cùng Vương Nhất. . .” Lời còn chưa nói hết đã bị Vương Nhất Bác từ phía sau bịt kín miệng kéo đến một nơi vắng vẻ, mẹ Tiêu nghe tiếng động ra ngoài mở cửa lại phát hiện bên ngoài không một bóng người, cho rằng bản thân nằm mơ tiếp tục quay trở về ngủ.
Ở trong bóng tối, hai người lôi kéo nhau thở hổn hển, Vương Nhất Bác lớn tiếng quát: “Mẹ nó, chờ sau khi tốt nghiệp em muốn nói với bố mẹ thế nào anh cũng không ý kiến, hiện tại thì không được.” Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đờ đẫn của Tiêu Chiến phát hiện dù có nói thêm nữa cũng không tác dụng, tiếp tục bịt kín miệng cậu kéo đến ven đường chờ xe taxi. Mới vừa vươn tay quắc xe taxi , Tiêu Chiến lại giãy dụa chạy sang ôm lấy cột điện bên cạnh, dùng mặt lê nhẹ lên thân cột điện: “Vương Nhất Bác, tên này thật kỳ quái, giúp em trừng trị hắn đi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
HumorTác Giả : Angelina Thế Loại : Đam Mỹ Trạng Thái : Full Edit : Bozhan050897051091 Nhân Vật Chính : Vương Nhất Bác & Tiêu Chiến Thế Loại : Vườn Trường, Ấm Áp, 1&1, Vui Vẻ, Ngọt Ngào, Bá Đạo Niên Thưởng Công & Tiểu Bạch Thỏ Học Đệ Thụ. Tưng Tửng, H...