Ngày 18 tháng 6 năm 2003 , 17 giờ 30 phút
" Xin chào quí vị , tôi là phóng viên anan hiện đang có mặt tại nhà ga seoul nơi xảy ra tai nạn thảm khốc chưa từng có , hiện tại theo thông tin chúng tôi ghi nhân đã có hơn 200 người đã tử vong và thương nặng , hơn nữa trong số đó có chủ tịch của công ty đường sắt lớn nhất nước ta hiện chưa tìm được tung tích .. "
Xung quang jihoon chỉ toàn là tiếng hét thảm thiết , tiếng còi xe cứu thương , tiếng đổ sập , ... hàng vạn tiếng cứ thế vỗ đập vào tai của cậu bé 3 tuổi .
Tách... tách... tách
Từng giọt nước mặt nóng hổi rơi trên gò má của đứa trẻ , cậu thấy khó thở quá. Rốt cuộc ba mẹ đâu rồi , cậu chỉ đi trêu họ trốn một lát thôi mà . Mọi thứ trước mắt được mờ nhòa đi , cậu thấy cánh tay của mẹ đang bị đè bởi miếng sắt nặng gấp đôi người cậu ,trên ngón áp út vẫn còn chiếc nhẫn mà jihoon tặng . Trong đầu của đứa trẻ lúc ấy là sự đình trệ , mọi thứ cứ như bị ngưng đọng lại , trái tim của cậu bị vỡ vụn đi .
" Đó là mẹ cậu sao ? "
Giọng nói phát ra từ một đứa trẻ khác khiến cậu bừng tỉnh , ngước mặt lên nhưng em chẳng nhìn thấy rõ nữa đó là thân ảnh rất mờ nhòa .
" Cậu có thể tìm cha mẹ giúp tôi không ? Tôi không tìm thấy mẹ nữa huhu , papa ơi người đâu rồi..."
Jihoon vẫn im lặng , cánh tay vẫn nắm chặt bàn tay đã lạnh ngắt từ khi nào , bản thân cậu lúc đó chỉ là một dứa trẻ mới lên 3 còn chưa nhận thức được đâu là cái chết , em nhìn thấy mẹ em nằm trong gầm đó và nghĩ rằng bà đang ngủ say . Việc cậu không gọi mẹ cậu dậy bởi bà ấy không thích bị người khác đánh thức khi đang ngủ , thôi vậy cho mẹ ngủ một chút . Cậu đi giúp đỡ người bạn này tìm ba mẹ , lúc đó cậu sẽ khoe với họ tin chắc mama sẽ khen em .
" Cậu sẽ giúp tôi chứ " - sanghyeok kiên nhẫn hỏi lại .
Jihoon gật đầu coi như lời đồng ý
Jhoon trước giờ rất kiệm lời , hồi còn 2 tuổi mẹ đã khóc chỉ vì nghĩ cậu không nói được và tự trách bản thân mình đã khiến cậu như vậy . Áp lực quá lớn từ gia đình và họ hàng mẹ đã định tự vẫn khi chuẩn bị đá đi chiếc ghế nâng đỡ mình ,thoát khỏi cuộc sống đời sự mệt mỏi này . Từ đằng sau phát ra tiếng nói của một đứa trẻ , chỉ nói duy nhất 2 tiếng nhưng nó chính là tia sáng giúp bà thoát khỏi bóng tối .
" Mẹ "
Bà bình tĩnh lại liền muốn nghe thêm nhiều lần nữa
" Con trai của mẹ ,gọi thêm lần nữa đi con "
" Mẹ "
" Ừ đúng rồi , mẹ thương con nhất jihoon của mẹ à " bà hôn và ôm con thật chặt như không muốn mất đi vậy .
Quay lại về hiện tại cậu không biết ba mẹ của sanghyeok như thế nào chứ nói đến tìm .
" Cậu chỉ cần thấy ai đeo nhẫn màu xanh đó chính là mẹ tôi "
Cậu gật đầu , đi tìm tất cả mọi nơi vẫn không thấy ai theo lời của sanghyeok hết cách jihoon định quay lại bảo với anh thì có người làm của gia đình cưỡng chế cậu về , mặc dù giãy giụa người đó vẫn không thả cậu ra .
