Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục cau mày: "Sao em lại nhận?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Cẩn Ngôn gần đây đang quay một bộ phim, không có thời gian bồi Chu Tỏa Tỏa, ngày này khó có được ở nhà nghỉ ngơi, lại ở trong thư phòng xem kịch bản. Chu Tỏa Tỏa cầm trong tay một quyển kịch bản, gõ gõ cửa thư phòng: "Diệp lão sư..."
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa. Trước khi hai người ở bên nhau, cô ấy tự gọi mình là "Diệp lão sư", sau khi họ gặp nhau, cô ấy hoặc gọi cô ấy bằng tên hoặc tự gọi mình là "chú"", hiện tại cô bỗng nhiên lại gọi mình là "Diệp lão sư", nhất định có chuyện kỳ lạ. Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp, Chu Tỏa Tỏa cầm cuốn kịch bản trong tay nói: "Em nhận một bộ phim, trong kịch bản có một cảnh, em không biết diễn như thế nào, anh dạy em đi, cùng em đối diễn?"
Diệp Cẩn Ngôn yên lặng nhìn cô vài giây, thật sự là nhìn không ra sơ hở, anh vươn tay: "Đến đây." Chu Tỏa Tỏa liền đem kịch bản đặt ở trong tay anh, thân thể tựa vào trên bàn nghiêng về phía trước. Diệp Cẩn Ngôn xem kịch bản vài giây sau, cau mày, lại qua vài giây mở miệng hỏi: "Em có nhận không?"
Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Em nhận rồi, nếu không sao lại đưa kịch bản cho anh."
Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục cau mày: "Sao em lại nhận?"
Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt vô tội chỉ ngón tay: "Lúc tôi đồng ý nhận kịch bản còn chưa viết xong, em chỉ đọc sơ qua và kịch bản mười tập đầu tiên, em cũng không nghĩ sẽ có cảnh này..... Ngoài ra, Nam Tôn và Lạc Âm Phàm cũng khuyến khích em nhận vai, nói rằng vai diễn này sẽ giúp em thể hiện tốt......" Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn, "Hơn nữa, không phải anh đã nói rằng nếu nội dung kịch bản thật sự cần thiết, quay cảnh giường chiếu cũng không thành vấn đề sao?"
Diệp Cẩn Ngôn "Chậc", Chu Tỏa Tỏa nắm lấy bàn tay còn lại của anh làm nũng nói: "Em đọc kịch bản này và có chút do dự, nhưng em đã ký hợp đồng, đã đồng ý cũng không khó đổi ý. Em không biết cảnh này rốt cuộc muốn thế nào, anh cùng em đối diễn đi......"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Cuộc đối thoại này cũng quá rõ ràng..."
Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt mong đợi: "Anh giúp em sửa đổi được không?"
Diệp Cẩn Ngôn khó xử: "Anh lại không biết tính cách nhân vật này, làm thế nào để sửa đổi......" Chu Tỏa Tỏa lôi kéo Diệp Cẩn Ngôn: "Vậy chúng ta đối diễn trước, tìm cảm giác." Diệp Cẩn Ngôn do dự một lát, vẫn nghe lời đứng lên, Chu Tỏa Tỏa mím môi nhìn Diệp Cẩn Ngôn, trong mắt lóe lên ánh sáng gian kế đã thực hiện được. Diệp Cẩn Ngôn cầm kịch bản, đứng trước Chu Tỏa Tỏa, ánh mắt nhìn lời thoại kia, hắng giọng: "Ta đi Vong Xuyên, xem Tam Sinh Thạch, còn thiếu chút nữa uống......" Chu Tỏa Tỏa cắt ngang anh: "Anh cũng không trao đổi ánh mắt với em." Diệp Cẩn Ngôn bất đắc dĩ thở dài, nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Ta đi Vong Xuyên, xem Tam Sinh Thạch, còn thiếu......"
"Anh không diễn theo động tác được đánh dấu trong kịch bản..."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa im lặng trong vài giây, sau đó nhìn vào kịch bản và đọc thuộc lòng vài dòng, rồi hắng giọng: "Ta đi Vong Xuyên, xem Tam Sinh Thạch......" Sau đó anh giơ tay phải lên nhẹ nhàng vuốt ve hai má Chu Tỏa Tỏa, "Còn thiếu chút nữa uống canh Mạnh Bà. Nhưng ngay lúc đó, ta nghe thấy có người đang gọi ta."
Chu Tỏa Tỏa nắm tay phải vuốt ve cô: "Người nói người đi Vong Xuyên, nhìn Tam Sinh Thạch, vậy chàng ở trên Tam Sinh Thạch, có nhìn thấy ta không?"
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Có."
Chu Tỏa Tỏa vui vẻ nói: "Vậy kiếp trước ta và người có quan hệ gì?"
Diệp Cẩn Ngôn khẽ nhếch khóe miệng: "Kiếp trước nàng là một con mèo con trước ta thu dưỡng, luôn quấn lấy, quấy rầy ta muốn ta ôm nàng."
Trong mắt Chu Tỏa Tỏa có mị thái: "Vậy ta sẽ quấy rầy người cả đời, người có nguyện ý không?" Diệp Cẩn Ngôn chớp chớp mắt, mấy giây sau vẫn không có phản ứng, Chu Tỏa Tỏa nhịn không được thúc giục nói: "Anh tiếp tục đi." Diệp Cẩn Ngôn đỏ mặt, tiếp tục đọc kịch bản: "Chỉ cần nàng không hối hận, ta tất nhiên nguyện ý."
Chu Tỏa Tỏa nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, chờ động tác tiếp theo của anh, nhưng Diệp Cẩn Ngôn chậm chạp bất động, Chu Tỏa Tỏa nói: "Dựa theo kịch bản, tới nơi đây, nam chính chủ động hôn em." Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Bây giờ chúng ta sẽ hôn nhau đúng không?" Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc, nói "Ồ", và đặt tay phải của Diệp Cẩn Ngôn lên eo mình: "Vậy ôm eo em gần một chút," Sau đó cô liền tiến lên một bước, chỉ cách Diệp Cẩn Ngôn vài centimet. Diệp Cẩn Ngôn úi đầu hôn lên môi cô, "Sau đó anh nói câu: 'Chỉ cần nàng không hối hận' ". Cô chớp mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn, đưa tay ra ôm lấy cổ Diệp Cẩn Ngôn, lại lặp lại câu đối thoại lúc trước: "Vậy cả đời này ta cũng quấn lấy người, người có bằng lòng không?"
Diệp Cẩn Ngôn nuốt nước bọt, nhẹ nhàng quyến rũ nói: "Chỉ cần nàng không hối hận, ta tất nhiên nguyện ý." Hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau trên mặt nhau. Diệp Cẩn Ngôn hơi cúi đầu, đang lúc sắp hôn Chu Tỏa Tỏa, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lui về phía sau một bước: "Anh diễn như vậy cũng rất tốt." Chu Tỏa Tỏa sửng sốt, Diệp Cẩn Ngôn tại sao anh lại dừng lại?
Diệp Cẩn Ngôn gỡ tay Chu Tỏa Tỏa ra khỏi cổ mình, Chu Tỏa Tỏa nói: "Còn có cảnh giường chiếu! Em còn chưa sắp xếp đâu!" Diệp Cẩn Ngôn có vẻ xấu hổ: "Cũng không cần đâu." Chu Tỏa Tỏa từ chối: "Như thế nào không cần, không diễn tiếp em làm sao biết như thế nào diễn mà không đi quá xa?" Diệp Cẩn Ngôn lại có chút do dự, biểu cảm của Chu Tỏa Tỏa từ bên cạnh anh trở nên lớn hơn, cô ôm lấy cổ Diệp Cẩn Ngôn: "Đời này ta cứ quấn lấy người như vậy, người cũng không thể trốn."
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Kịch bản viết không phải như vậy."
Chu Tỏa Tỏa nói: "Không phải anh nói diễn viên nên ném 'bóng' cho đối thủ đúng lúc sao?"
Diệp Cẩn Ngôn hẽ cau mày: "Trong cảnh giường chiếu không cần phải ném bóng đi."
"Nam chính không chủ động, cho nên nữ chính ta cũng phải chủ động." Cô rút kịch bản khỏi tay Diệp Cẩn Ngôn: "Đời này người cũng không thể trốn tránh ta." Sau đó hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn.
Sở dĩ Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên dừng lại, không tiếp tục, là bởi vì anh đã kịp phản ứng, nếu tiếp tục, hiện tại mỹ nhân đang trong vòng tay anh, Chu Tỏa Tỏa lại chủ động như vậy, anh nửa đẩy nửa đáp lại Chu Tỏa Tỏa, , đột nhiên anh ngã xuống ghế sofa trong phòng làm việc, anh ở trên và Chu Tỏa ở dưới. Sau đó khi định thần lại, anh vàChu Tỏa Tỏa quần áo đã không biết lúc nào cởi đến không nhiều lắm.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Em định diễn như vậy sao?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Nếu bạn diễn của em là anh, em mới diễn như vậy." Sau đó lại hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn. Môi lưỡi quấn quýt, Diệp Cẩn Ngôn nhớ tới kịch bản vừa mới đọc xong, viết đến nam nữ chính ôm hôn, anh đơn giản viết mấy chữ:【 cô nam quả nữ củi khô lửa bỏng, oanh oanh liệt liệt hồng náo hỏa hoảng hốt 】 Diệp Cẩn Ngôn trong lòng phàn nàn: Biên kịch này thật đúng là tùy ý.
(Chưa xong còn tiếp~)
BẠN ĐANG ĐỌC
EM LÀ ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM ANH
FanficTên truyện: 你是我心中的一道光 - EM LÀ ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM ANH Tác giả: 淳尊鋒華 Truyện mình dịch lại từ Weibo. Mình dịch còn chưa hay thì mong mọi người thông cảm nha ---- TRUYỆN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI, CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD, CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. VUI...